VN88 VN88

Thằng hùng bô chơi gái điệu nghệ – Truyện 18+

Thủy vừa bước vào quán thì đã thấy Hùng ngồi đó tự lúc nào. Nàng làm lơ coi như không thấy. Cái chuyện Hùng đi đêm với Loan vẫn còn làm nàng ấm ức. Thủy vào đứng trong quầỵ xoay lung lại phía Hùng, làm bộ xếp lại ly tách. Hùng đã có chủ tâm, chờ lúc Thủy quay người rạ. Hùng hỏi với vẻ thân mật:
– Sao trông Thủy có vẻ bơ phờ vậỵ. Có chuyện gì không?
Dù đang giận Hùng cành hông, nhưng nghe Hùng hỏi với giọng ngọt ngào như vậy, Thủy không thể không trả lời đươ.c. Nàng nói với giọng nghiêm trang:
– Cám ơn anh, Thủy cũng bình thường thôị
Nàng muốn chứng tỏ cho Hùng biết là nàng chẳng quan tâm gì đến chuyện Hùng đi chơi với Loan. Có ngĩa là giữa hai người chẳng có chuyện gì để nói. Nhưng Hùng đâu có buông tha cho con mồị. Chàng tiếp đón:
– Anh thấy Thủy có vẻ hơi ốm nên có mua cho Thủy một ít thuốc bổ. Vừa nói Hùng đưa ra một hộp thuốc lỉnh kỉnh đủ thứ. Chàng ân cần chỉ dẫn: Loại thuốc này Thủy uống vô mỗi buổi sáng hai viên trước bữa ăn, loại kia Thủy uống trước khi đi ngủ, còn loại này là loại bổ máu và giúp sáng mắt. Thủy nên uống. Đối với một người quan tâm, lo lắng cho nàng đến như vậỵ. Thủy đâu thể nào tiếp tục lạnh nhạt nữạ Nàng chớp chớp mắt cảm động, lí nhí cám ơn Hùng. Hùng Bô chơi thêm một đòn tâm lý nữa:
– Hôm nay anh bận nhiều việc, chỉ ghé đưa thuốc cho em rồi anh phải đi. Thôi, để bữa khác gặp lại nhé, bye em. Nói xong Hùng để lại tiền nước trên quầy rồi quay lưng ra đị. Thủy bỡ ngỡ nhìn theọ lòng vừa cảm động vừa tiếc nuốị. Cả ngày hôm sau, Thủy vừa bán vừa mong ngóng bóng dáng chàng. Nhưng đến trưa vẫn chưa thấy Hùng?ra. Thủy bồn chồn nóng ruột tự nghĩ: “Hay là Hùng gặp chuyện gì? Hay là Hùng giận mình vì thái độ lạnh nhạt đối với ảnh?” Rồi tự bênh vực cho Hùng: “Biết đâu hôm đó Loan nhờ Hùng đưa về nhà giùm mà mình nghi oan cho Hùng. Nếu đã có gì với nhau thì sao Hùng lại dám công khai lo lắng cho mình trước mặt mọi người? Nếu đã có gì sao thấy Hùng nói chuyện với mình mà Loan vẫn tỉnh bơ như vậy?”. Hình bóng Hùng với hộp thuốc trên tay cứ lỡn vỡn trong đầu Thủỵ. Mãi đến tối mới thấy Hùng vàọ Thủy nhanh nhẹn bước tới hỏi:
– Anh Hùng uống gì?
– Cho anh 1 ly sinh tố bơ. Hùng đáp.
Thủy chưa chịu đi ngay, Nàng nấn ná lại đó để hỏi thăm Hùng một câụ
– Sao hôm nay anh đến trễ thế.
Nghe Thủy hỏi, Hùng biết ngay là chàng đã đi 1/3 đoạn đường rồị. Chàng bịa chuyện:
– Anh bận ít công việc. Nhưng cũng ráng ghé qua để xem … Thủy đỡ chưạ
Thủy cười duyên đáp:
– Chưa. Cái bệnh …. muốn chồng khó trị lắm anh ơi.
Hùng bạo dạn hơn, tiếp lời nàng.
– Anh nghĩ là anh trị được đó Thủỵ.
– Chắc là anh trị … Nhiều người lắm rồi phải hôn?
– Không. Thủy là người bệnh đầu tiên đó.

Thủy cười sung sướng. Nàng bước vô trong làm ly bơ mang ra cho Hùng. Bao nhiêu hờn giận, oán ghét. Thủy đều quên hết. Mà đối với một gã thanh niên đẹp trai, ăn nói có duyên như Hùng. Thủy làm sao ghét đươ.c. Nhất là chàng …. chưa bao giờ có lỗi với nàng. Hùng hớp một miếng xong rồi hỏi Thủy:
– Thủy có bỏ gì trong đây không?
– Thì chỉ có đường thôi chứ có gì đâu. ?Mà sao anh hỏi như vậy?
– Tại anh tưởng Thủy có bỏ bùa mê gì mà sao vừa uống vô đã thấỵ …
– Anh thấy cái gì?
– Thấy Thủy đẹp hẳn rạ
Thủy háy Hùng một cái, chơi chàng lại một câụ
– Câu này anh nói trơn tru dễ sợ. Chắc anh nói với nhiều người rồi phải hôn?
– Không đâụ Anh chỉ nói với người nào anh … yêu thôị
Thủy vừa ngượng ngùng vùa hãnh diện. Từ ngày biết Hùng cho đến nay, nàng chẳng chờ đợi để nghe câu này hay sao? Nàng bối rối nói một câu vô thưởng vô phạt:
– Anh .. quỉ sứ lắm nghe.
Hùng thấy khỏe trong bụng. Chàng tấn công luôn:
– Anh chờ Thủy về…. tụi mình đi ăn nhé?
Thủy hơi ngập ngừng:
– Em .. ít ăn đêm lắm.
– Thủy phải ăn để lại sức chứ. Con gái ốm quá coi xấu lắm. Ăn một chút thôi cũng được.
– Nhưng mà .. em hỏng đóị
– Thủy hỏng đói nhưng anh đóị. Chìu anh một bữ không được hay sao?
Thủy bối rốị – Nàng nghĩ – Hùng đã quan tâm lo lắng đến nàng từng chút. Hôm nay Hùng mời đi ăn mà từ chối thì .. kỳ quá. Mà nhận lời đi thì càng kỳ hơn. Từ trước đến giờ nàng vẫn quá giang xe Tuyết. Nhất là giữa lúc này Thủy và Bạch, anh Tuyết vừa mới “chịt” nhau mấy hôm trước. Nàng tìm cách thốt thác.
– Thôi để hôm khác đị – Đi như vậy, Tuyết nó biết, nó coi thường em.
Hùng suy nghĩ thật nhanh. Hắn gỡ rối cho nàng ngaỵ
– Thôi như vầỵ. Em cứ đi về với Tuyết như mọi ngàỵ. Anh sẽ chạy theo đằng saụ Đợi Tuyết đi rồi hai đúa mình đi ăn.
Thủy thấy nhẹ trong lòng. Nàng đáp:
– Ừ .. cũng được.
Ngồi trên xe mà Thủy cứ liếc chừng kính hậụ. Nàng sợ Hùng theo không kịp. Thủy nhắc chừng Tuyết:
– Chạy chậm chậm. Có gì gấp gáp đâu mà bồ chạy nhanh dữ vậy.
Tuyết ngạc nhiên nhìn Thủy:
– Ủa, Tuyết cũng chạy như mọi bữa mà. Có gì đâu mà Thủy có vẻ nhát vậy?
Thủy bắt theo câu nói của bạn. Nàng bảo:
– Ờ tại mới xem tivi thấy ban đêm đường vắng nhiều người chạy ẩu nên mình sợ tai nạn.
Tuyết cứ nghĩ là Thủy và anh mình vùa mới tìm được tình yêu nên trêu Thủy:
– Cha, lúc này Thủy có vẻ yêu đời dữ nha. Bày đặt … sợ chết nữa.
Thủy cười như xác nhận lời Tuyết là đúng. Nhưng thật ra nàng chỉ yêu đời là vì vẫn còn thấy xe Hùng ở saụ. Đến trước cửa nhà, Thủy xuống xe, nói “good night” với Tuyết rồi vội vã vào nhà như sợ Tuyết để ý. Chờ xe Tuyết đi xa, Thủy mới trở ra mở của thì đã thấy Hùng đứ?g đó tự bao giờ. Hùng tỉnh bơ bước vào phòng Thủy, nói một cách tự nhiên:
– Nhà em có… mì gói hay cái gì ăn đỡ không? Đến đây anh …. hết muốn đi nữa.
Trong bụng Thủy cũng chẳng muốn đi ra ngoài giờ này nên nàng bảo:
– Vậy anh chờ một tí, em ra bếp nấụ. Ăn ở nhà cho vuị

VN88