VN88 VN88

Tâm sự tôi không chấp nhận khi em đã mất “trinh”

Đọc tâm sự tôi không chấp nhận khi em đã mất “trinh” tại chuyên mục tình yêu giới tính hay Truyen18.name nói về tôi không chấp nhận khi em đã mất “trinh”

Tâm sự tôi không chấp nhận khi em đã mất “trinh”

Gia đình tôi sống theo lễ giáo phong kiến, chúng tôi khó chấp nhận em với một quá khứ không đẹp.

Cũng như bao đàn ông khác, tôi luôn muốn người vợ sau này là một cô gái chính chuyên và trong trắng khi bước đến với tôi. Nhưng cuộc sống thật trớ trêu, thích đùa giỡn lòng người. Tôi yêu em trong một chuyến trải nghiệm về nguồn. Em trong mắt tôi là một người con gái dễ thương, nhiệt tình, hòa đồng. Điều đặc biệt ở em làm tôi yêu đó chính là nụ cười và tâm hồn hướng thiện trong em. Chưa bao giờ tôi thấy em buồn bực, chán nản. Em luôn luôn cho tôi những lời khuyên và kể cho tôi nghe những câu chuyện vươn lên trong cuộc sống, luôn hướng tới những điều tốt đẹp. Quan điển của em là dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, còn 1% hy vọng em sẽ vẫn cố gắng đến giây phút cuối cùng. Em như một nguồn cảm hứng lạc quan về cuộc sống. Em chứa đựng một thứ ánh sáng mà bất kỳ ai cũng mơ ước: ánh sáng hồng quang.

Trong một buổi sinh hoạt đoàn thể về đề tài Sự trinh trắng của người phụ nữ, đó có phải là tất cả? Bất ngờ em quay sang hỏi tôi: “Anh nghĩ sao về vấn đề này?”. Tôi liền trả lời em: “Anh là một mẫu người đàn ông phong kiến và anh không chấp nhận người phụ nữ của mình không còn trinh trắng”. Giọng em như trùng xuống: “Vậy sao anh? Vì bất kỳ lý do gì sao?”. Tôi trả lời em: “Ừ, bất cứ lý do gì”.

Tôi thoáng thấy em buồn và tôi nghĩ có lẽ em thông cảm cho những người phụ nữ lỡ lầm bởi vì em cũng là phụ nữ. Em luôn như vậy. Cứ như thế, tôi và em cùng nhau trải qua những chuyến đi thiện nguyện, hảo tâm đến những nơi địa đầu Tổ quốc. Chúng tôi ngày càng gắn kết, tình cảm càng keo sơn. Nhưng tôi cảm thấy em vẫn đang giữ một khoảng cách an toàn đối với tôi. Trong những lần tôi tính bày tỏ lòng mình thì em lảng tránh.

Cuối cùng, không thể chịu đựng thêm được nữa, tôi quyết định nói rõ tình cảm của mình: “Anh yêu em”. Em đã bỏ chạy trong nước mắt. Lần đầu tiên tôi thấy em khóc. Tối hôm đó, tôi nhận được một bức thư rất dài từ em. Nội dung bức thư như sau:

Tam su toi khong chap nhan khi em da mat "trinh"

Hình minh họa tôi không chấp nhận khi em đã mất “trinh”

“Anh à, em đã suy nghĩ rất nhiều và anh xứng đáng được biết tất cả về em. Em sẽ kể anh nghe và quyết định như thế nào là thuộc về anh. Còn em, em sẽ tiếp tục bước đi trên con đường em đã chọn, cho dù có anh bên cạnh hay không?

Ngày trước, em từng yêu một người con trai. Và đến cuối cùng, em mới biết anh ấy không hề yêu em. Anh ấy chỉ luôn xem em như một người thay thế. Vì chúng em xuất phát từ tình cảm bạn bè, luôn thông cảm và chia sẻ với nhau. Thời gian ở bên anh ấy quá nhiều nên em không biết mình đã yêu anh ấy từ khi nào? Mặc dù lúc đó, anh ấy không hề yêu em, chỉ xem em như một người bạn không hơn không kém.

Anh ấy đã có bạn gái và mối quan hệ của hai người khá tốt. Em biết, em biết tất cả. Vì vậy, em cũng không mong muốn là anh ấy sẽ yêu em. Em chấp nhận là người bạn chia sẻ với anh ấy những chuyện buồn vui: khi anh với bạn gái giận hờn hoặc khi anh ấy không gặp được bạn gái mới bước đến với em. Em chấp nhận chuyện đó như một niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống của mình. Em chấp nhận là người đến sau và luôn dõi theo từng bước chân anh ấy, luôn cầu mong anh ấy được hạnh phúc.

Bất ngờ một hôm, anh ấy đến bên em và nói: ‘Anh và bạn gái đã chia tay rồi. Anh không tin đó là sự thật’. Anh ấy bật khóc, khóc như một đứa trẻ đánh mất một thứ quan trọng nhất cuộc đời. Lúc đó, thật sự em không biết nói gì, chỉ lẳng lặng bên cạnh anh ấy để anh ấy không cảm thấy cô đơn, không cảm thấy như thế giới này đang bỏ rơi anh.

Anh biết không, thấy anh ấy như vậy, em đau lắm. Tim em như quặn thắt, vỡ vụn và em đã khóc. Em khóc vì sự đau khổ của anh ấy, khóc vì anh ấy khóc. Nhưng em đã cố dằn lòng để tiếng khóc không thành tiếng. Bởi vì em đang là điểm tựa cho anh ấy, em không thể để anh ấy thấy em yếu đuối. Em tự hứa với lòng sẽ giúp anh ấy vượt qua.

Những tháng ngày cùng nhau trải qua những kỷ niệm đau buồn, em chỉ như là một cái bóng hữu hình. Em vẫn chấp nhận. Dù rằng sau đó, khi trở về nhà, em lại lăn ra khóc, khóc nức nở. Em khóc cho chính mình, khóc cho sự mong chờ một điều gì đó mong manh.

Có lẽ ông trời cũng thấu hiểu cho em chăng? Anh ấy cũng đã vượt qua được chăng? Hay chỉ xem em như người thế thân trong những lúc quẫn bách? Anh ấy đã hôn em, hôn em trong một tình trạng không tỉnh táo. Có lẽ lúc hôn em, anh ấy không nghĩ đó là em. Nhưng một cô gái non nớt trong chuyện tình cảm như em lại tin đó là sự thật và đã tự dối lòng mình. Em đã rất hạnh phúc với nụ hôn đầu tiên trong nước mắt, trong cảm giác của một người hạnh phúc đến tột cùng mà chưa hình dung hết những bất hạnh chứa đựng trong nụ hôn ‘trá hình’ đó. Em tự nhủ: ‘Dù sao thì em cũng chấp nhận. Em chấp nhận làm hình bóng người khác. Đến một ngày anh ấy sẽ hiểu và sẽ yêu em’.

Tháng ngày cứ kéo lấy nhau trôi đi, trôi đi mãi. Em vẫn chìm ngập trong cái gọi là hạnh phúc ảo ảnh. Em đấu tranh giữa lý trí và tình cảm. Một sự giằng xé quyết liệt, cuối cùng, con người tình cảm ngu muội trong em đã chiến thắng. Em trượt dài từ sai lầm này đến sai lầm khác. Đến một ngày, em dám lấy cả cuộc đời mình ra để đánh cược. Em ngô nghê nghĩ rằng anh ấy là một người đàn ông đầy trách nhiệm. Anh ấy sẽ bảo vệ em, không bao giờ bỏ rơi em. Anh sẽ là người đàn ông cuối cùng trong cuộc đời em và trở thành chồng của em. Đó là điều mà bất kỳ một người con gái nào cũng mong muốn khi yêu.

Nhưng em đã thua. Thua một cách đau đớn nhất, nhục nhã nhất. Em đã đánh mất chính bản thân mình, đánh mất chính niềm kiêu hãnh của người con gái, chỉ để lại trong em một nỗi đớn đau đến tột cùng. Đó là từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc chỉ là sự dối trá, lừa gạt. Em từng nghĩ đến cái chết, chỉ có cái chết em mới gột sạch được những dơ bẩn, nhem nhuốc trong con người em. Em đã cười thật lớn, cười như một người điên.

Đến phút cuối cùng, con người lý trí trong em cũng chiến thắng, em không chết. Nhưng em mang trong mình một vết thương chí mạng. Em co mình lại, em thu hẹp thế giới của mình. Em không muốn tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào dù chỉ để làm bạn. Bởi em rất sợ, em sợ họ, em sợ cả chính em. Em luôn cười bởi vì em đang chạy trốn, chạy trốn nỗi đau gặm nhấm em từng ngày, chạy trốn nỗi buồn.

Suốt những tháng ngày sau đó, em không dám quen ai, không dám yêu ai. Bởi em cũng là một người con gái phong kiến. Em rất sợ khi em quen một ai đó, người ta biết quá khứ của em và lại dằn vặt em, nghĩ em sống buông thả, dễ dãi. Lúc đó, em chỉ càng đau thêm. Em đã tự tạo cho mình một chiếc phao an toàn để tiếp tục sống.

Nhưng từ ngày gặp anh, em đã thay đổi quan điểm. Em muốn được một lần nữa đánh cược với cuộc đời để giữ lại anh. Số phận lại tiếp tục trêu đùa em phải không anh? Mình chưa kịp đến với nhau thì đã xuất hiện một bức rào kẽm gai thật rộng. Muốn đi qua đó, em phải bị cào xé đến tan nát. Cuối cùng, em đã chọn cho mình con đường an toàn nhất. Em chấp nhận thua cuộc và ra đi, tiếp tục chặng đường về Tây Bắc một mình. Tạm biệt anh”.

Sau khi nhận được bức thư của người con gái ấy, tôi rất bối rối. Đầu óc tôi quay cuồng, không biết mình phải làm gì tiếp theo? Gia đình tôi là một gia đình lễ giáo phong kiến. Họ sẽ chấp nhận người con gái ấy như thế nào? Nếu tôi nhất quyết đến với em thì em và tôi sẽ bị dằn vặt đến suốt cuộc đời. Hãy giúp tôi.

Tình yêu giới tính hayhaynhat.com

VN88