Đọc tâm sự tôi cần em tại chuyên mục tình yêu giới tính hay Truyen18.name nói về tôi cần em
Tâm sự tôi cần em
Tôi và em quen nhau vì một sự tình cờ, em đi đón bạn ngoài sân bay, em lạc vì lần đầu tới nội bài.Em lang thang ngoài sảnh mãi mà không biết đi đâu, vô tình tôi đang giờ nghỉ làm, ngồi cafe thấy bóng em, nhỏ nhắn bước qua.
Đôi mắt em ngơ ngác nhìn thật ngây thơ…Nhưng ở đôi mắt ấy có một cái gì đó buồn và khiến tôi muốn che chở cho em.Tôi lại gần em hỏi chuyên và muốn giúp em tìm người thân.Em rụt rè sợ tôi nhưng có lẽ cùng vì không biết tìm sự giúp đỡ ở đâu nên em đã đi theo tôi. Em lúc đó thật ngây thơ và cũng thật cả tin. Điều đó lại làm tôi muốn bên em hơn. Tìm được người thân, em cảm ơn tôi rối rít. Và cũng từ đó tôi quen em… Em lúc đó mới gần 16 tuổi. Em kém tôi 7 tuổi.Quen em được 1 năm thì tôi và em yêu nhau. Em học tai một trường về nghệ thuật.Em hát khá hay. Nhưng chưa một lần em hát cho tôi nghe.Trừ khi tôi đứng ngoài cửa phòng kí túc em ở nghe chộm. Em là một người con gái đối với tôi mà nói thì bí ẩn và đặc biệt…Chúng tôi yêu nhau được nửa năm, nửa năm hạnh phúc thì em muốn tôi giúp em đi làm. Em nói em cần phải biết nhiều, vì ngành em học phải như thế. Lúc đầu tôi phản đối nhưng nghĩ cho cùng em đã xa nhau khá lâu, em cũng nên biết ơn về cái xã hội này, hơn là chỉ quanh quẩn tại trường học. Và tôi cũng mất em từ đó. Tôi xin cho em làm tiếp thị cho một công ty. Và vì em chưa đủ 18 tuổi nên tôi nhờ anh bạn tôi cho em làm văn phòng. Công việc của em chỉ là đánh các văn bản. Và cũng một phần tôi không muốn em khổ. Tôi nhờ anh bạn tôi giúp đỡ em. Và anh ta cũng là sếp của em.
Hình minh họa tôi cần em
Thời gian đầu đi làm, em vẫn còn hay nhắn tin và gọi điện cho tôi. Nhưng khoảng 3 đến 4 tháng sau đó em ít gọi điện hơn. Tôi gọi em không nghe máy, nhắn tin em không nhắn lại. Tôi biết đang có chuyện j đó đang xẩy ra với em. Tôi đến công ty em làm, hẹn em uống cafe ở quán bên cạnh. Tôi hỏi em tại sao lại như vậy. Em chỉ nói với tôi :” Em không còn yêu anh, em đã ngủ với sếp của em, và em yêu anh ấy”. Những điều em nói với tôi như một nhát dao đâm sâu và trái tim tôi. Khiến tôi không biét làm gì thời gian sau đó. Nhưng tôi yêu em, tôi không thể rời xa em. Tôi nói với em:” Hãy làm lại từ đầu, đừng sống như thế em, người ấy đã có gia đình”. Em nhìn tôi rất lâu, em không nói, chỉ nhìn tôi. Đôi mắt em vẫn ngây thơ như ngày nào. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em khóc. Em ôm tôi, em khóc rất nhiều, em chỉ khóc. Tôi thương em và chúng tôi vẫn yêu nhau. Rồi tôi quyết định đưa em về nhà, giới thiệu và bấ ngờ khi me tôi muốn chúng tôi cưới. Em mới 17 tuổi. Em còn học rất dài. Còn tôi thực sự là tôi chưa nghĩ gì cả. Gia đình tôi khá có điều kiện, mẹ tôi đang bị tiểu đường năng nên mẹ tôi chỉ muốn có cháu, và muốn con dâu ở nhà chăm sóc hạnh phúc gia đình.Đêm hôm đó, em ở lại nhà tôi, em chăm mẹ tôi rất chu đáo, bà quý em ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.Khi mẹ ngủ, tôi sang phòng em nói chuyện. Không hiểu sao trong lúc đó tôi lại muốn chuyện đó với em. Tôi đòi hỏi em chuyện đó ở em. Nhưng em nhất định không đồng ý. Tôi đã nói với em:” tại sao em ngủ với người khác lại không thể ngủ với anh”. Em thôi không chống cự lại tôi. Em ngồi im nhìn ra cửa sổ. Tôi ôm đầu suy nghĩ. Em bỏ về trong nước mắt. Ngày hôm sau, tôi đến tìm em, bạn em nói em đã chuyển đi, em đổi số điện thoại, nghỉ làm. Tôi tìm đến sếp của em, thì kết quả nhận được là em đang chung sống cùng anh ta, và anh ta sẽ li hôn vợ để đến với em. Tôi không tin vào tai mình. Không tin em lại phản bội tôi. Chẳng nhẽ, em đến với tôi vì tiền hay sao? Tôi đã nghĩ thế. Nhưng một tuần sau đó, sau khi đi làm về, tôi nghe mẹ nói em tới thăm mẹ và gửi gì đó cho tôi trên phòng. Tôi như kẻ mất hồn chạy ngay lên phòng.Chỉ là một tờ giấy ” em xin lỗi”. Và em đã trả hết điện thoại tôi mua tặng em nhân sinh nhật em tròn 17, laptop, giây chuyền, và nhiều thứ khác. Tôi là người khá chiều người yêu nên không nghĩ đến vấn đề tiền bạc. Nhưng em trả hết những thứ đó, khiến tôi băn khoăn về em.
Em không phải là con người như em đã sống. Tôi điện cho chị của em và hẹn cafe. Em có hai người chị, rất hư hỏng có thể nói khá chơi bời nhưng rất thương em. Em cũng rất thương hai chị, đã rất nhiều lần em buồn vì họ. Qua nói chuyện tôi mới biết, em sống rất khổ cực. Từ nhỏ mới lớp 3 em đã không được ở cùng bố me, phải đi làm con nuôi vì bố mẹ em sinh ba con, lại là giáo viên. Đến khi em lên lớp 5 thì về nhà nhưng mẹ em lại ghét em, bà luôn xa lánh và ghét bỏ em. Em sống trong gia đình như một người thừa. Em không biết lí do gì mà mẹ và mọi người đều ghét em. Và từ đó em về ở cùng chú, năm em lên lớp 9, em đã bị em họ của em hơn em 3 tuổi lấy đi cái gọi là trinh tiết, trong lần nó say rượu. Và từ đó em sống trầm lặng, Lên lớp 10 em chuyển lên Hà Nội học. Tôi đã nhìn thấy vết sẹo ở tay em , nhiều lần ăm hỏi nhưng em không nói. Và giờ tôi biết đó là do sự tổn thương trong lòng em. Tôi yêu em rất nhiều, thương em rất nhiều mà không hề biết chuyện đó. Tôi không hề biết quá khứ của em đau buồn đến thế. Chị em khẳng định với tôi chắc chắn em không phải là người vì tiền mà theo người đã có gia đình, càng không bao giờ chao tình cảm cho người có gia đình, càng không bao giờ đi phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác. Nhất là khi tôi biết rằng em rất yêu tôi. Tôi hoang mang, bia rượu và thất vọng rất nhiều.Hai tháng sau đó, tôi gặp em và sếp của em bắt may bay vào Sài Gòn.Tôi đang đi làm thì vô tình thấy ai đó giống em và chạy theo thì đó đúng là em. Lúc đó tôi căm hận em vô cùng. Tôi giằng em lại và tát em. Lần đầu tiên tôi đánh con gái cũng là lần đầu tiên tôi đánh em. Em không khóc chỉ cúi đầu theo sếp đi vào. Tôi đã bật khóc khi nhìn em trong vòng tay người khác. Từ lúc đó tôi hận em. Tôi chửi em rất nhiều.Nhưng thực sự tôi còn rất yêu em. Sau này sếp của em gặp tôi. Và kể hết mọi chuyện, trong lần đi liên hoan với công ty anh ta đã cố tình làm cho em say vì và đã ép buộc em chuyện đó. Một cô bé yếu đuối, một cô bé non nớt tại sao lại phải chịu cảnh như thế chứ. Tôi không kìm được uất ức đã đánh anh ta, Nhưng cũng không làm cho em trở về bên tôi. Sau khi biết mình lại môt lần nữa bị làm nhục em đã đau khổ, em không dám đối mặt với tôi. Em đã cố gắng quên đi mọi chuyện để tiếp tục hạnh phúc với tôi. Nhưng chính tôi làm em tổn thương và mất em. Thời gian sau khi đã làm cho tôi hận em, em không gặp lại sếp mình. Và mất tích..Không liên lạc.
Tôi tìm em ở khắp nơi, em không còn học tại trường nghệ thuật đó. Em không co tôi một cơ hội che chở cho em. Tôi lo không biết em sẽ sống thế nào nếu không có tôi bên cạnh.Thời gian chôi đi, tôi có yêu một người khác, và cũng mới bắt đầu quên em thì em lại quay về. Có lúc đang nửa đêm tôi nhận được cuộc điện thoại của em, em không nói chỉ im lặng rồi khóc oà. Nhưng tôi biết đó là em, chỉ có em. Em tắt máy và nhắn cho tôi một tin nhăn ” Lại một người giống anh. Từ bỏ em vì điều mà các anh cho rằng là đáng quý.” Khi đó bao kỉ niệm trong tôi với em ùa về. Tôi đã lại khóc. Hôm sau tôi găp em trà hoa tại quán trà hoa mà tôi và em hay ngồi. Em gầy đi nhiều so với trước.Em và tôi nói chuyện khá lâu. Em không hề biết tôi đã biết hết mọi chuyện. Em nói sau khi chia tay với sếp em đã yêu một người chỉ hơn em 4 tuổi. Anh ấy vẫn là sinh viên và rất thương em.Nhưng thời gian anh ấy biết em có những người chị không tốt, có những người ban không hay và biết quá khứ em đã yêu một người có gia đình, rồi thỉnh thoảng em nhận được những tin nhắn những cuộc gọi rủ đi chơi mà em cũng không biết họ là ai chỉ biết những số điện thoại đó là những lần chuyển cuộc gọi từ số máy của các chị em chuyển sang cho em. Tôi cũng đã quen với những chuyện đó vì trước kia có lần nói chuyện các bà chị của em đã từng nói với tôi rằng họ hay làm như thế vì họ hư hỏng mà. Em đã quen với những việc bị người khác làm phiền. Vì tôi biết xung quanh em có rất nhiều vệ tinh. Nhưng người em yêu đâu như tôi người yêu của em ghen tuông và coi thường em. Nhưng em lúc nào cũng che dấu, vì đó là con người em. Em lúc nào cũng muốn biết người đó yêu em như thế nào. Và tôi đã mất em vì cái điều đó.
Tôi biết em rất đau khổ thất vọng vì cuộc sống của em. Nhưng bây giờ tôi phải làm gì để tốt nhất cho em. Tình yêu mới của tôi cũng mới chớm, nhưng tôi còn rất yêu em. Tôi muốn nói rằng tôi sẽ về bên em để làm lại che chở cho em.Nhưng tôi biết giờ với em tôi chi là một cái gì đó là nỗi đau. Còn trái tim em đã có hình ảnh người khác. Một người mà em nói ” Em đã yêu anh ấy bằng cả trái tim, bằng cả tâm hồn và thể xác của em. Người đàn ông đầu tiên và có lẽ cuối cùng em tự dâng hiến”. Nhưng người đó đâu chắc yêu em, anh ta chỉ yêu qua những lời nói xỉ vả và sự coi thường lăng mạ em. Tại sao em không thể làm lại với tôi. Tôi biết bây giờ nói chia tay với bạn gái tôi và về bên em sẽ làm cô ấy đau khổ. Nhưng tiếp tục như thế này cô ấy còn đau khổ hơn. Vì tôi yêu em, yêu con người chịu đựng, yêu vẻ mặt lúc nào cũng cố gắng cười nhưng đằng sau đó là cả một niềm đau. Yêu sức sống mãnh liệt của em. Yêu cái vượt khó bền bỉ của em. Người em yêu bây giờ đâu có thể cho em được điều đó. Nghĩ lại mọi chuyện tôi thấy tình yêu của tôi như một tiểu thuyết. Nhưng lại là tiểu thuyết của nước mắt và nỗi đau. Bây giờ tôi chỉ muốn nói với em “Em hãy về bên tôI. Tôi cần em .Đừng chạy chốn tôi nữa. Tôi không muốn tìm em nữa….” Gửi em của tôi
(Tình yêu giới tính hay tại Truyen18.name)