Đọc tâm sự tình muộn từ chiếc săm xe tại chuyên mục tình yêu giới tính hay Truyen18.name nói về tình muộn từ chiếc săm xe
Tâm sự tình muộn từ chiếc săm xe
Tuổi đã lớn và từng đổ vỡ, tôi không ngờ trái tim mình lại có thể rung động lần nữa trước tình yêu sét đánh.
Ngày ấy, 10h sáng, tôi đi vào quán của mình và thấy có một nhóm khách bị thủng săm xe và phải ghé quán ăn trưa. Trong nhóm, một anh trong nhóm có vóc dáng như người nước ngoài đang ngồi lật cuốn thực đơn. Nhìn lướt qua rồi tôi đi vào bếp, đưa những món hàng vừa mua ngoài chợ rồi lên phòng đánh tiếp một giấc. Khi nhân viên gọi mời tôi ăn trưa, tôi xuống dưới lầu, vị khách lúc nãy cùng ba người bạn nữa đang ngồi chơi đàn guitar. Anh đang hát bài Một mai giã từ vũ khí. Tôi ngồi ăn cơm cũng chẳng quan tâm mấy. Khách mỗi ngày không biết bao nhiêu người, tuy nhiên, thoáng qua trong đầu tôi có ý nghĩ vị khách này trông phúc hậu và thông minh thật.
Một lát sau, cô nhân viên phục vụ tới hỏi tôi: “Thưa cô, vị khách kia muốn xin được vào bếp để làm một món bò lúc lắc đặc biệt mời bạn bè nhân cuộc chia tay”. Tôi đồng ý và gọi người đưa anh vào bếp. Sau khi xong, một phần vì muốn cảm ơn, một phần anh cũng muốn tôi thử món bò lúc lắc của anh, anh mời tôi sang thử. Quả thật món bò lúc lắc của anh rất đặc trưng. Anh và tôi nói chuyện với nhau, chủ yếu về ẩm thực. Tôi nhận thấy anh rất đam mê lĩnh vực này và tôi cũng thế.
Câu chuyện ngày càng vui hơn, ca hát giao lưu rồi bạn bè anh nói đùa gán ghép: “Có lẽ duyên nợ là ở đây”. Họ cười với nhau nửa đùa, nửa thật. Tôi tham gia tặng cả bàn một nhạc phẩm. Có lẽ lời bài hát hợp với tâm trạng hay hoàn cảnh mà tất cả đều im lặng trong khi tôi thể hiện. Một tràng pháo tay thật lớn sau khi kết thúc bài hát. Mọi người nói đùa: “Bài hát thật có ý nghĩa”. Tuy nhiên, tôi chỉ hát theo sở thích, chẳng có ý gì.
Tối hôm đó, anh quay lại quán tôi. Anh lên lầu, ngồi phòng giao lưu ca nhạc. Tôi đến tiếp anh, tôi nhìn vào mắt anh, tôi không hiểu mấy nhưng nhận thấy anh đang buồn và tôi cũng suy nghĩ mông lung. Hình như tôi mến người này. Nhưng mai người ta đã đi rồi và không bao giờ gặp lại. Né tránh cái nhìn của anh, tôi đứng dậy đi loanh quanh một lúc. Khi tôi quay trở lại, anh xin được hát tặng tôi bài Niệm khúc cuối. “Dù cho mưa, tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời”, mắt anh nhìn về hướng tôi. Tôi chợt thấy tim mình xao xuyến rồi tự hỏi, tôi yêu nhanh thế sao?
Đêm đó, chúng tôi ngồi với nhau cho đến khi không còn một người khách nào nhưng mạnh ai nấy nghĩ, không ai nói với nhau điều gì. Nhưng cũng đã khá muộn rồi, dù có luyến tiếc thì cũng phải về thôi, nhân viên còn dọn dẹp và ngủ nghỉ. Anh mời tôi ăn khuya, tôi và anh vào quán hủ tíu, gọi cho có chứ chẳng đứa nào ăn, chia tay cả hai buồn buồn khó tả. Anh không dám xin đưa tôi về mà tôi cũng chẳng dám hỏi, anh nghỉ ở đâu?
Hình minh họa tình muộn từ chiếc săm xe
Hôm sau, như đã hẹn trong cuộc trò chuyện, trao đổi về món ăn trưa hôm trước, anh đã dạy tôi nấu món “cơm gà Mã Lai”. Anh chỉ cho tôi cách luộc gà, cách nấu cơm, pha nước chấm… Tôi hứa với anh tôi sẽ nấu thành công món cơm gà này. Cũng khó tin thật nhưng vì có lẽ tôi mạnh lời nên mọi người hiếu kỳ muốn thử. Chúng tôi hẹn nhau vào trưa hôm sau và họ đã đến. Anh mang tặng tôi hai cặp phong lan anh treo bên cửa sổ.
Còn 2h nữa là anh ra phi trường. Tôi vội vàng lo dọn cơm cho kịp, anh bất ngờ với sự thành công của món cơm gà, không ngờ chỉ nghe qua mà tôi đã làm tốt thế. Trong khi anh từng chia sẻ thực tế với nhiều người nhưng không mấy thành công. Cô bạn tôi chụp vội vàng cho chúng tôi vài tấm ảnh kỷ niệm, chúng tôi trao nhau số điện thoại để có dịp chia sẻ ẩm thực cùng nhau. Chia tay trong vội vàng và nối tiếc, anh bắt tay thân mật với mọi người. Các em tôi, bạn tôi, ai anh cũng dành cho anh cái ôm thân mật. Riêng tôi, anh chỉ nhìn, gật đầu chào tạm biệt và có vẻ hơi buồn. Tôi cũng gượng cười chào tiễn biệt!
Anh lên xe với các anh em của mình còn tôi đi thẳng lên lầu, chạy vào phòng và gieo mình xuống nệm. Tôi nghe nghèn nghẹn ở cổ, cố nén không cho nước mắt trào ra và tự hỏi: “Chuyện gì thế này? Già rồi , còn yêu sét đánh sao?”. Tôi muốn nói một lời gì đó với anh và vô thức gửi cho anh một tin nhắn: “Người ơi, gặp gỡ làm chi?”. Cũng may là anh chưa lên máy bay nên nhận được tin nhắn và gọi lại cho tôi. Anh bảo: “Câu người ơi, gặp gỡ làm chi của em nó làm cho tâm trạng anh thật khó tả”. Tôi ngại ngùng và chỉ biết nói: “Anh đi bình an!”. Ngày hôm ấy, tôi bần thần như kẻ mất hồn. Có lẽ anh đã lấy mất hồn tôi mang về đất Mỹ.
Sau khi đến nơi, anh gọi ngay về cho tôi. Tôi vui và hạnh phúc, nghẹn ngào. Từ đó, chúng tôi liên lạc với nhau mỗi ngày, ít nhất là hai lần, có khi nhiều hơn. Chúng tôi biết và nắm cả sinh hoạt, giờ giấc của nhau, chúng tôi chia sẻ với nhau về chặng đường đã qua. Anh cũng gặp lắm gian truân mà tôi cũng nhiều bất hạnh. Tôi nói với anh đây là cơ hội chót cho chúng ta làm lại cuộc đời vì cả hai đều từng dở dang và cũng không còn trẻ. Chúng tôi rất trân trọng cái duyên gặp gỡ này. Anh chia sẻ với tôi, anh thích bài Một mai giã từ vữ khí , anh chỉ mơ có ngày trở lại để sống và làm việc trên quê hương mình, chỉ với bát canh rau, với con trâu và một nương dâu nhưng “thiên đường này mơ ước bao lâu”. Tôi nói với anh sao trùng hợp vậy? Em tuổi con trâu đó. Anh bảo vậy mình cố gắng xây dựng gia đình với một nương dâu, vợ chồng rau cháo đạm bạc có nhau.
Thời gian trôi qua đều đặn với lịch sinh hoạt ổn định như thế. Chúng tôi đã trao cho nhau trọn con tim. Ngoài giờ làm việc, chỉ gọi cho nhau, tôi và anh, cả hai chẳng màng gì khác, liên lạc cho nhau là hạnh phúc lắm rồi. Ngoài việc ấy ra, tôi còn có một niềm vui khác. Mỗi ngày nhìn ngắm phong lan, chăm sóc nó như chăm sóc cho tình yêu của chúng tôi.
Sáu tháng sau, anh quay lại Việt Nam. Lần này, anh quay trở lại vì muốn xác định thực tế một lần là chúng tôi có yêu như chúng tôi tưởng không? Khoảng 3h chiều hôm ấy, nhân viên gọi đện thoại cho tôi báo rằng có một người khách mang quà từ Mỹ về muốn gặp tôi để trao. Tôi hiểu ngay là anh vì hai ngày qua tôi liên lạc không được mà anh cũng không liên lạc với tôi. Tôi chạy xe đến quán trong tâm trạng hồi hộp, tim đập rộn ràng. Đúng là anh, tôi bối rối, vừa xa lạ, vừa thân thương khó tả. Tôi không được tự nhiên. Anh hoàn toàn ngược lại, nắm tay tôi và nói: “Vợ tôi đây”.
Tối hôm ấy, tôi đưa anh về bằng xe máy nhưng chúng tôi chỉ ghé vào quán nước, nói chuyện bâng quơ một tí rồi tôi đưa anh về nhà nghỉ. Tôi thả anh trước cửa rồi quay xe về. Tối hôm ấy, anh nhắn tin cho tôi: “Em, anh vẫn muốn có kết quả, không biết phần em thế nào?”. Hôm sau vẫn thế, anh vẫn ngồi ở quán cùng tôi rồi tôi lại đưa anh về, cũng ghé quán nước lề đường rồi cũng thả anh trước khách sạn. Ngày thứ ba cũng vậy nhưng lần này anh yêu cầu để anh tự về bằng taxi. Gần sáng hôm sau, anh nhắn cho tôi một tin: “Đêm qua anh ngồi ngoài đường mấy giờ đồng hồ, anh không biết anh về đây để làm gì mà anh phải như thế này nhưng dù sao thì anh cũng đã một lần thấy và biết sự thật. Anh tôn trọng mọi quyết định của em”.
Tôi chợt nhận ra tôi thật phũ phàng khi anh về chỉ vì chuyện của chúng tôi nhưng sao tôi có cảm giác xa lạ. Tôi không thể tự nhiên với anh như trao đổi trên điện thoại, tuy nhiên, tôi hiểu tấm chân tình và sự nghiêm túc của anh. Tối hôm ấy tôi bảo anh ở khách sạn đợi tôi về. Sau cái ôm và nụ hôn đầu tiên, tôi mới nhận ra “tôi yêu anh thật”. Vậy mà mấy ngày nay tôi không xác định được điều này. Anh cũng bảo với tôi, anh muốn xác định lại một lần và giờ anh biết, anh không ngộ nhận mà là anh thật sự yêu tôi.
Thời gian 10 ngày ngắn ngủi cũng qua, tôi đưa anh ra phi trường về lại Mỹ. Lần này cũng buồn nhưng xen lẫn hạnh phúc vì biết rằng chúng tôi đang chuẩn bị cho một tương lai. Khi anh về Mỹ, chúng tôi vẫn đều đặn liên lạc với nhau mỗi ngày theo ý thức của vợ chồng chưa cưới. Nhưng bỗng nhiên chúng tôi đứt liên lạc, tôi gọi anh không nghe, anh chỉ gửi những loạt tin nhắn dài và bi đát. Tôi lúc bấy giờ kinh doanh cũng rơi vào cảnh thất thoát. Tôi nghĩ chắc anh vì mặt cảm, tự trách không giúp gì được cho tôi lúc khó khăn này nên anh rút lui. Tôi cũng mặc cho chuyện gì đến thì đến.
Tôi lao đầu vào công việc. Bẵng đi một thời gian dài, chúng tôi mới liên lạc lại được với nhau, bấy giờ tôi mới biết, thời gian qua anh bị bạo bệnh. Anh sợ bị nan y không qua khỏi, anh không muốn tôi đau lòng. Những tin nhắn buồn anh gửi cho tôi vì anh cảm thấy đau đớn khi chưa làm gì được cho tôi nếu thật sự anh phải ra đi khỏi cuộc đời này. Thì ra là vậy, tôi khóc, khóc nhiều thật nhiều, khóc như chưa từng khóc. Vậy mà lâu nay tôi vì tự ái, bất cần, bỏ anh một mình gặm nhấm nỗi đau cả thể xác lẫn tâm hồn. Tôi chỉ biết khóc và luôn miệng kêu lên “em yêu anh, ngàn lần em yêu anh”.
Cũng đúng sáu tháng sau cuộc nói chuyện đó, anh về. Chúng tôi chính thức kết hôn với sự hiện diện của hai bên gia đình. Được một thời gian, anh lại phải quay về Mỹ. Tôi đưa anh ra phi trường, anh ôm trong tay chiếc săm xe bị thủng ngày nào mà anh đã nhờ bạn bè giữ hộ. Đó là cơ duyên và nhân chúng cho tình yêu của chúng tôi. Lần ra đi này, cả tôi và anh để hạnh phúc ngập tràn bởi chỉ ít thời gian nữa, anh sẽ bảo lãnh cho tôi sang bên đó để được đoàn tụ bên nhau.
(Tình yêu giới tính hay tại Truyen18.name)