VN88 VN88

Tâm sự thời gian, số phận cứ làm ta mãi suy tư

Đọc tâm sự thời gian, số phận cứ làm ta mãi suy tư tại chuyên mục tình yêu giới tính hay Truyen18.name nói về thời gian, số phận cứ làm ta mãi suy tư

Tâm sự thời gian, số phận cứ làm ta mãi suy tư

Không biết có phải từ khi gặp anh, mọi e dè, sợ sệt trong em đều biến mất, em không còn sợ cái gọi là “ánh mắt thiên hạ” nhìn mình thế nào nữa, đối với em những thứ đó bây giờ chẳng còn ý nghĩa gì hơn là mong được gặp lại anh.

Tam su thoi gian, so phan cu lam ta mai suy tu

Hình minh họa thời gian, số phận cứ làm ta mãi suy tư

Em đã từng là một con bé lúc nào cũng quan sát, lắng nghe thiên hạ nói gì, nghĩ gì về mình, và cứ thế suốt quãng thời gian từ khi em được quyền làm người lớn đến nay đã gần 10 năm, lúc nào em cũng phải để ý xem bố mẹ, dòng họ, hàng xóm nói gì về mình, để “rút kinh nghiệm”, vì em nghĩ mình còn phải học hỏi nhiều, mình còn thiếu sót nhiều, lúc nào cũng lắng nghe. Em đã làm đúng, và vì thế cho đến gần 10 năm lắng nghe, quan sát mọi thứ xung quanh, em nghĩ đã đến lúc mình cần phải suy nghĩ và hành động theo ý thích của mình. Em đã vứt bỏ đi cái nguyên tắc mà em đã xây dựng bấy lâu nay, “hình ảnh một đứa con gái ngoan hiền, chuẩn mực của người vn” vào lúc em nên làm. Có thể tất cả “Gia đình, bạn bè, dòng họ” khi biết em làm điều này, họ sẽ cho rằng em là đứa hư hỏng, nhưng em cảm thấy rất hạnh phúc khi làm điều đó. Cũng có thể từ khi nước Nhật phải gánh chịu trận sóng thần kinh hoàng kia, và nó đã cướp đi sinh mạng của hàng chục ngàn con người đang yên lành trên đó, và từ khi anh đang rất khỏe mạnh bỗng nhiên trở thành người “què” thì em đã xem cái cuộc sống này như một cuộc dạo chơi, những lúc nào vui thì hãy tận hưởng và giành cho nhau tất cả những gì tốt đẹp nhất, hơn là chú ý, lắng nghe người ta nghĩ gì, nói gì về mình.

Đối với em bây giờ khoảng cách giữa “có” và “không” thật mong manh, cũng giống như việc anh tiễn em hay em tiễn anh, hay việc em còn hay mất cái quý giá ấy, cứ tưởng là mất rồi vì em đã đồng ý trao cho anh, nhưng cuối cùng nó vẫn còn, và em nghĩ đó là “số phận” Rồi cũng như việc chúng ta gặp nhau, em cứ ngỡ đó là “mơ” nhưng rồi thì nó đã trở thành sự thật, và em cũng nghĩ đó cũng là “số phận” Và cứ thế đấy, ngày mai sẽ có chuyện gì xảy ra với mình? em sẽ gặp ai? em sẽ “được” hay “mất” điều gì? em không thể biết trước được. Thôi thì chúng ta hãy cố gắng sống tốt, hướng về phía trước mà đi anh nhé, cho dù bầu trời có xám xịt hay trong xanh, cho dù dưới chân ta là sỏi đá, hay hoa hồng, thì ta cũng hãy vui tươi, vì một ngày được sống trên đời là một ơn huệ mà tạo hoá đã ban cho ta. Cho dù ngày mai chúng ta có không còn gặp lại nhau nữa thì những gì mà chúng ta có được ngày hôm qua sẽ trở thành một ký ức đẹp mà em sẽ không bao giờ quên được.

VN88