Đọc tâm sự mưa tại chuyên mục tình yêu giới tính hay Truyen18.name nói về mưa
Tâm sự mưa
Hà Nội mùa này sao mưa nhiều quá! Hôm qua trên đường, mưa bất chợt ùa về, qua ô kính nhỏ, em ngỡ ngàng, sao mình cô đơn quá vậy? Mưa vội vã, em cũng vội vã chẳng kịp nhận ra nước mắt rơi tự lúc nào, chẳng kịp nhận ra mưa rơi hay là nước mắt rơi buốt giá.
Hình minh hoa mưa
Những cơn mưa cứ dai dẳng mãi không thôi. Mưa làm em nhớ. Nhớ anh, nhớ những ngày mình còn có nhau, nhớ những cơn mưa chiều ngày xưa em với anh từng qua. Nhớ anh từng đèo em đi lòng vòng qua những con phố để ngắm mưa, để đắm mình trong cái lạnh buốt giá, để thấy như cả thế giới như chỉ của riêng hai đứa mình. “Về đi thôi”, em tự nhủ lòng mình sau những cơn mưa. “Không còn anh nữa rồi! Quên đi thôi”, em tự nhủ lòng mình trong những giấc mơ. Mưa xối xả, ướt sũng những hoài niệm, chỉ còn lại em, không anh.
Anh à! Ngày mình chia tay, em đã không khóc và giờ cũng vẫn thế. Em vẫn chưa thể khóc hay là nỗi đau quá lớn khiến em ngạt thở? Anh à! Ngày mình chia tay em đã chẳng nhớ anh nhiều như em từng nhớ. Em không biết nữa. Như thế là thế nào hả anh? Giờ đây trong em trống rỗng. Ngày ngày đi về một mình, em thấy sao mình cô đơn quá! Giá như anh vẫn ở bên em như ngày xưa, nhưng chắc không được đâu anh nhỉ? Mình đã xa nhau, phải thế thôi đúng không anh?
Hôm nay, trên đường về, trời lại mưa. Lạ quá anh à? Vẫn qua lối ấy, vẫn con đường ấy nhưng sao em thấy mình bơ vơ, lạc lõng quá! Chắc tại không có anh đi cùng em đấy. Làm thế nào nhỉ, làm thế nào để cho những cơn mưa không làm em nhớ anh nữa? Anh biết điều đó mà, đúng không? “Bé mập của em”, chắc chẳng bao giờ em được gọi anh như thế nữa đúng không? Chắc chẳng bao giờ anh còn được nghe ai gọi anh như thế nữa đúng không? Chỉ mình anh và em biết thôi nhé!
Đã từ lâu rồi, không biết là từ khi nào nữa, hình như là từ khi chúng mình xa nhau, em thường có những giấc ngủ mộng mị, những giấc ngủ khiến em thấy mệt mỏi, sợ hãi. Em sợ tỉnh dậy, sợ phải nhận ra rằng em sẽ chẳng bao giờ được gặp lại anh trong cuộc đời này nữa. Nhưng tỉnh dậy, thấy điều đó thật quá, thật đến nỗi dường như em có thể chạm được, cầm nắm được, thật đến nỗi em thấy tim mình đau lắm, quặn thắt. Vì nhớ anh!
Anh biết không? Hà Nội mùa này chông chênh lắm, chông chênh với những cơn mưa, chông chênh với những hoài niệm, chông chênh với nỗi nhớ anh, chông chênh trong tận sâu thẳm tâm hồn… giá như em được ngủ một giấc dài nhỉ? Để khi tỉnh dậy không còn những nỗi chông chênh vì nhớ anh nữa, để tim không phải đau và để nước mắt sẽ không phải rơi nữa. Để những chiều mưa, em đi về sẽ không còn ướt sũng cả những giấc mơ xưa, giấc mơ về một thời có anh, có em. Tạm biệt anh, tạm biệt một thời yêu dấu của em!
(Tình yêu giới tính hay tại Truyen18.name)