VN88 VN88

Sướng không thể chịu nổi – Truyện 18+

Sớm sau, nàng nghe tiếng bước chân quen thuộc của hắn trên các nấc thang. Nàng buông quyển truyện xuống và ngồi ngay ngắn trở lên. Hắn bước vào với măm cơm nóng hổi trên tay. Đặt nó lên bàn, hắn kéo rê rê cái bàn đến bên giường của nàng. Quỳnh Mai nhanh nhẹn đứng lên tiếp tay cho hắn. Các món ăn thật ngon miệng, toàn những thứ mà nàng thích. Tự hỏi hắn làm sao biết được điều này, trừ phi hắn rình mò nàng nhiều tháng qua mới thấu hiểu về con người nàng. Các món như canh chua khóm, rau muống xào, cá kho khô … Một chén nước mắm dằm ớt cay làm nàng nhớ đến thuở ấu thời hết sức! Nuốt nước bọt, nàng khen món ăn hắn làm thật ngon miệng. Hắn cười đáp “cám ơn”, đó là lần đầu tiên hắn nói tiếng cám ơn với nàng. Nếu không phải hắn đeo chiếc mặt nạ kia thì chắc mặt hắn lúc này rất hiền lành. Trong một thoáng, Quỳnh Mai thấy lòng mình trở về với con người bình thường chân chính, một con người cần có tình cảm gái trai.
Nàng ngồi xuống ghế, hắn ngồi đối diện. Nàng làm dấu Thánh trước buổi cơm để cám ơn Chúa. Nàng mời hắn ăn. Hắn lắc đầu. Nàng hỏi:
– Sao anh không cùng ăn … cho vui!
– Cám ơn cô, cô ăn trước đi … tôi không tiện.
Chợt nàng nhớ ra, hắn đeo mặt nạ hình sọ người bít tới cằm nên không thể ăn được. Muốn ăn chỉ có cách cởi nó ra.
– Anh sợ bị tôi thấy mặt ? – Nàng hỏi.
Hắn gật đầu.
– Tôi hứa là sẽ không tố giác anh nếu sau này tôi được anh thả …
Hắn lắc đầu …
– Tôi thề với Chúa … với địa vị tu …
Nàng định nói “địa vị tu nữ” thì chợt nhớ ra mình không còn xứng với địa vị đó nữa …
– Xin cô thông cảm. Dù cô không tố giác tôi, tôi cũng không có mặt mũi nào nhìn cô. Cô là một tu nữ tốt. Nhưng tôi biết chắc chắn rằng tôi sẽ lại phạm tội trên mình cô …
Ngưng một lúc, hắn nói tiếp:
– Trừ phi là tôi thả cô ra, nhưng tôi không thể làm điều này được. Có lẽ tôi đã mến cô …
– Xin anh đừng nói vậy, tôi đã hiến mình cho Chúa, cho Giáo hội rồi thì không còn có ý định nào khác. Anh xúc phạm đến tôi thiết nghĩ tôi không còn xứng với Chúa nữa, nhưng mong anh cũng đừng nghĩ đến chuyện riêng tư gì với tôi.
– Tôi biết là tôi không thể nào có được cái ơn huệ đó … nhưng mà thôi, cô ăn cơm đi để nguội. Để tôi mở trói cho cô …
– Không, không cần thiết nếu như anh thật lòng không muốn … một tay tôi ăn vẫn được …
– Vậy thì cô ăn đi.
Nàng gật đầu, cầm đũa lên ăn. Trong lòng ngẫm nghĩ, hắn không phải là một người tệ, bản chất hắn là một người hiền lương biết phải quấy, chỉ là hoàn cảnh hắn phức tạp đã biến hắn như thế mà thôi. Hắn nhìn nàng ăn không khỏi chạnh lòng, người con gái yêu kiều ngày xưa một lòng hắn cảm thương như chợt xuất hiện trong chiếc áo Dòng tu nữ, hiền lành, chân chất. Hạnh phúc nhất có lẽ những phút giây này, bao kỷ niệm đẹp đẽ với cố nhân đang diễn ra trước mặt hắn. Hắn thấy lòng nao nao khó tả, đôi mắt vương vương ngấn lệ.
– Anh sao vậy – Quỳnh Mai chợt hỏi.
– Không … không có chi !
– Sao anh có vẻ có tâm sự.
– Nhìn cô, tới nhớ tới người yêu tôi lúc xưa cũng trong bộ áo này.
– Ơ … vậy xin lỗi anh … đã gợi lại cho anh nỗi buồn xưa.
– Chẳng có gì, đều là chuyện cũ cả … Quen rồi cô!
– Hay là anh kể sơ về đời anh và cô ấy cho tôi nghe đi … trong lúc tôi đang ăn – Nàng hỏi.
– Chuyện tôi có gì đâu mà kể, cô! … Thật ra tôi và cô ấy có duyên nợ, duyên tới rồi duyên đi, chỉ còn lại nợ trả hoài chưa dứt.
– Thấy anh có lẽ triết lý, chắc đời sống tâm tư của anh phiền não lắm.
– Suốt thời gian trong tù mà cô, khổ cái tâm gắp trăm lần cái xác.
– Sao anh không bỏ qua chuyện quá khứ đi để sống một cuộc đời thanh thản. Ai mà chẳng làm lỗi, anh hãy tha lỗi cho cô ấy, thương yêu cô ấy như Chúa đã thương yêu anh vậy!
– Tôi không làm được đâu cô à! Tôi hận cô ấy đến tận xương tủy.
– Nếu anh có dịp trả thù cô ấy như anh nói thì anh mới yên vui hay sao.
– Đúng vậy …! Ngày nào tôi chưa hả dạ là ngày đó tôi như sống trong địa ngục.
– Nhưng nếu anh trả thù cô ấy trên mình tôi anh có được sự hả dạ nào không ?
– Có chứ ! Ít ra cũng giải tỏa sự áp bức trong lòng tôi.
– Áp bức gì ? – Quỳnh Mai hỏi.
– Một áp lực vô hình dày xéo tôi mỗi đêm. Tôi hay nằm ác mộng thấy ma quỷ …, tôi thấy vợ tôi đến giết tôi …
– Thế anh định đối xử với vợ anh ra sao nếu như gặp bà ?
– Tôi sẽ giết bả!
– Anh không sợ đi tù à ?
– Đã từng đi tù rồi, còn sợ chi!
– Anh sẽ được hả dạ khi giết chết bả! Vợ anh có đáng tội chết sao ?
– Đáng chứ … Mấy mươi năm lao tù, cái mạng tôi coi như đã bỏ … bả phải trả lại cho tôi tất cả.
– Anh có nghĩ cô ấy đã một thời là người anh thương nhất không ?
– Nhớ lại thời xưa cô ấy luôn là người tôi tôn sùng nhất, nhưng nhớ lại lúc con tiện tỳ gian dâm với thằng chó chết, tôi khinh rẻõ nó nhất.
– Sự hận thù chất chứa trong anh quá sâu nặng! Tôi không biết có giúp gì cho anh được .
– Có …! Làm người tôi tôn sùng nhất và làm người tôi khinh rẻ nhất.
– Vậy tôi phải đóng cả hai vai trong tuồng kịch anh làm đạo diễn à ?
– Đúng vậy … cô không có quyền lựa chọn. Tôi bắt sao cô phải làm vậy!
– Xin hỏi … không biết anh định nhốt tôi tới bao giờ …
– Tới bao giờ thì kệ tôi … Bây giờ cô có ăn thì cứ việc ăn, được ngủ thì cứ việc ngủ, nghe lời tôi thì tôi đối xử tốt còn không thì cô đừng có trách – Hắn lớn giọng.
– Tôi không trách anh đã hãm hiếp tôi, hành hạ tôi, hoặc để trả thù ai đó trên mình tôi, nhưng xin anh là … được rồi thì hãy tha cho tôi. Tôi còn cha còn mẹ, còn gia đình người thân ở bên ngoài.
– THÔI DẸP ĐI! Cô đừng có trả giá với tôi – Hắn thét lên – Tôi muốn bắt cô đến chừng nào cũng được. Mặc kệ cô có gia đình người thân nào cả …
Hắn đứng lên quạt mạnh cả cánh tay lên trên bàn, tất cả dĩa chén thức ăn đổ lăn xuống đất. Hắn túm lấy Quỳnh Mai nơi vạt áo kéo ghịt về người hắn.
– Con tiện tỳ để ông cho con biết thế nào là bị hành hạ … TỚI ĐÂY!
Hắn lôi nàng qua cạnh bàn, ôm chặt nàng từ phía sau. Nàng dùn dằn, “Anh buông tôi ra có được không, anh làm mạnh quá tôi đau …”. Hắn giật áo nàng xuống, đôi vai trần nàng lộ ra trước ánh mắt sáng hoắc của hắn, “Tao thích làm mạnh đó, được không!”. “Làm ơn nhẹ tay dùm anh …” – Nàng nhỏ nhẹ . Nhưng hắn nào có nghe. Kéo tóc nàng ngược ra sau làm cho cổ nàng trắng nõn lồ lộ ra trước mắt hắn, hắn ham hố kề miệng lên hít hà. Hắn liếm, hắn mút. Hai tay hắn chờn vờn ra phía trước ngược nàng, mơn man. Quỳnh Mai nghe trong lòng đau nhói, cảm giác ngay mông mình một vật cứng chỏi thẳng vào. Bằng một động tác thô bạo, hắn kéo xộc áo nàng xuống, hai tay hắn vồ ngay hai bầu vú của nàng, rồi hắn xọt bụng nàng tuột luôn cái lưng áo cho rơi xuống chân. Chọt bàn tay phải của hắn vào quần lót của nàng, hắn tìm ngay vào chỗ kín của người phụ nữ và nhào nắn cho phủ phê. Tay trái hắn cặp ngang hông nàng không cho nàng cựa quậy. Vì bị trói cả ngay tay nên nàng hơi gặp khó khăn khi chống cự. Thật lòng thì nàng cũng chẳng muốn chống cự làm gì, chỉ qua hắn quá thô bạo làm cho nàng thấy khó chịu nên mới cựa quậy cho có lệ, chứ nàng hiểu rằng trong tình thế này có chống cự cũng vô ích thôi. Sau khi đã lột trần nàng ra rồi, hắn cũng tìm cách để tự thoát y. Nâng Quỳnh Mai lên bằng hai đôi tay khỏe mạnh của hắn, hắn giở trò giao hợp với nàng.

VN88