VN88 VN88

Ông chơi em như búp bê tình dục – Truyện 18+

Ngày tái khám rồi cũng đến, giống như lần trước, sau khi thủ tục giấy tờ và chờ đợi, em được cô ý tá bảo cởi hết áo quần và gọi vào phòng khám bên trong. Lúc đó khoảng 11:15 sáng. Mọi thứ theo thứ tự như vậy diễn ra nhưng lần này có khác hơn là căn phòng em được đưa tới nằm ở cuối hành lang. Khi vô phòng, em vẫn cúi gầm mặt xuống, tay đan chéo phía trước bụng và ngực vì e thẹn. Vẫn cái bản tên “Cường” trên cái áo choàng trắng ấy thoáng qua trong mắt và giọng của người đàn ông hôm nọ. Ông đón chào em bằng một câu giải thích: “Hôm trước tôi khám không được kỹ, tôi còn nghi vấn nên lần này tôi buộc phải gọi em tới tái khám”. Rồi ông ta bảo em nằm lên giường, nằm như con búp bê bị tê liệt lần trước. Em ngoan ngoãn làm theo (có lẽ vì đã xảy ra một lần rồi nên quen). Trong lúc ông lục lạo các thứ dụng cụ trong ngăn tủù, ông hỏi chuyện về gia đình em, về chuyện đoàn tụ của em cùng người chồng tương lai ở Hoa Kỳ, khi nào em được đi, và hỏi có ai trong gia đình em bịnh hoạn về đường sinh dục không, như bị bứu tử cung, viêm âm đạo v.v… nhiều câu hỏi lắm em không thể nhớ hết. Em chỉ biết sau một tràng câu hỏi đó, ông bắt đầu khám. Ông khám có vẻ kỹ lưỡng lắm, không thua gì lần nọ. Trước, ông sờ ngực. Ông sờ một cách kỳ lạ gần như thích thú chứ không phải khám xét gì cả. Và ông bóp chỗ này, chỗ kia, hỏi, “có đau không ?”. Sau, ông hỏi kinh nguyệt của em có đều đặn, có triệu chứng đau bụng thắt hai bên sợi dây chằn. Em ngại ngùng trả lời ông từng câu một rằng: “Mọi thứ đều bình thường”. Cái giác của em khi ấy như một nữ tù đang bị thẩm vấn. Thật ái ngại vì trong đời em chưa bao giờ có ai hỏi em chuyện thầm kín này bao giờ, kể cả má là người thân nhất.

Tiếp tục nắn bóp trên bụng em, ông chợt hỏi em : “Em có làm tình qua bao giờ chưa ?”. Em không ngờ ông hỏi em một câu xúc phạm nhân phẩm của đứa con gái mới lớn đến như vậy. Dù em hơi bị sốc, nhưng em tự trấn an mình đây là câu hỏi trong nghề của ông. Tuy nhiên mặt em vẫn đỏ bừng lên vì e lệ. Em nói với ông rằng: “Em chưa có gặp mặt chồng mà bác sĩ thì làm sao có…”. Em ngưng lại không dám nói hai chữ ngượng ngùng “làm tình”. Ông lại hỏi : “Có bạn trai chưa ?”. Em lắc đầu, không hiểu ý ông muốn gạn hỏi điều gì. Em định nói “Nếu em có bạn trai ở đây rồi em lấy chồng Việt kiều làm chi, em không là kẻ ham giàu”, nhưng em lại thôi, nói ra cũng không làm gì được hơn.

Rồi ông ta lẳng lặng lấy từ đâu ra 2 cây chống bằng sắt như hai cây nạn gỗ nhỏ xíu của người phế binh đặt dưới hai bên đùi em, bảo em dạng chân ra cho ông khám kỹ càng. Ông nói: “Để chắc rằng có bịnh gì không ?”. Đến lúc này, em từ chối ngay: “Không được đâu, thưa bác sĩ. Con dạng chân như vậy … con không biết … bác sĩ !”. Có lẽ sự mắc cỡ của người con gái mới lớn đã chiến thắng lòng sợ sệt. Lần đầu tiên em tỏ ra khó chịu trước mặt ông. Ông lại nói: “Sao hôm trước em không ngại, bây giờ em lại phản đối. Nếu vậy sao tôi khám cho em được. Rũi em bị gì, phái đoàn bác giấy tờ em thì sao ?”. Thật em không thể tưởng tượng ra cái cảnh mình dạng chân cho ai đó tọc mạch nơi chỗ kín của mình được, nhưng em lại sợ lời ông nói là sự thật. Em sợ bị bác lắm. Ba má em còn sợ hơn! Vì vậy em đành chấp nhận dạng chân ra cho ông khám, nhưng em cứ luôn miệng chống chế với ông rằng: “Con chưa có làm tình qua bao giờ làm sao mà bị bịnh, bác sĩ ! Bác sĩ nghĩ có cần … Ui …!”.

Em còn nhớ ngoài trời lúc đó đang mưa, gió luồng qua cửa sổ làm em lạnh run nơi xương sống, hay có lẽ vì quá ngượng ngùng nên cơ bụng cứ nẩy tưng tưng lên như người bị sốt rét. Cứ mỗi lần ông chạm miếng kim loại vào nơi kín của em, em như bị điện giật, bật tót mông lên khỏi miếng da nệm. Thấy em càng lúc càng thiếu bình tĩnh, ông có trấn tĩnh em bằng những lời lẽ êm dịu : “Em đừng lo lắng, tôi khám nhẹ tay dùm cho, không như khám những người có gia đình”. Em nghe qua mấy lời an ủi chân thành thấy cũng yên tâm hơn, với lại cũng không còn cách nào khác để mình chối từ.

Sau khi đặt mình ở tư thế chẻ ba trước mặt ông, ông mới đẩy phần bàn ở dưới mông vô ngăn xếp để có khoảng trống dưới chân em, tiện cho việc khám xét. Đeo găng tay vào, ông nói với em: “Trước khi tôi làm gì tôi sẽ báo cho em biết trước để em có chuẩn bị về mặt tâm lý, giúp em bớt sợ hơn”. Em không trả lời ông, nhưng ông biết em đã hiểu. Rồi ông nói tiếp: “Bây giờ tôi dùng 2 ngón tay để chạm vào đây, em đừng giật mình nhé!”. Tiếp theo lời nói đó, em cảm giác chỗ kín của mình tiếp xúc với một vật mát lạnh. Phản ứng tự nhiên của em là giựt nhẹ, nhưng vì có chuẩn bị trước nên không mấy nhảy dựng. Ông nói với em là: “Âm hộ của em đỏ hồng, nhỏ chưa có va chạm mạnh qua bao giờ …”. Thấy em im lặng. Ông ngừng bàn tay lại, rồi hỏi: “Phải không ?”. Em chỉ gật đầu, nói “Dạ! Dạ chưa”. Ông nói tiếp: “Mồng đóc nhỏ nằm gọn ở bên trong … đẹp lắm”. Lúc đó em không hiểu ông nói mồng đóc là ý gì, nhưng vẫn không ngạc nhiên bằng lời khen “đẹp lắm” của ông. Tại sao ông lại khen đẹp. Vị bác sĩ phải khen là “tốt lắm” mới đúng. Linh tính em báo cho em biết điều gì sai trái ở đây, nhưng cũng không giúp em được gì. Đầu óc em rối bung không nhận rõ đâu là trắng đâu là đen.

Rồi tiếp theo ông thỏ thẻ: “Đừng sợ nếu tôi đụng sâu vào trong, em ráng, sẽ không đau lắm, tôi cố gắng làm nhẹ cho em. Nếu thấy đau em chịu khó một chút”. Lúc đó, em cứ thấy trong đùi mình có muôn ngàn con kiến đang bò, vừa nhột vừa khó chịu. Miệng em cứ nuốt nước miếng liên hồi. Có lúc thấy hơi đau nhói ở dưới, định nói lên nhưng lại tự trấn an mình, “Thôi! Ráng chút nữa sẽ hết”…

Chiếc đồng trên tường cứ “tịt tặc” gõ, nhưng không thấy ông ngừng tay. Mười phút trôi qua, dường như em thấm mệt vì sự kên cứng. Em bèn buông lỏng để nghỉ ngơi. Nhìn qua, em thấy ông lấy từ ngăn tủ ra một miếng bông gòn, cuộn tròn ở đầu tăm. Định hỏi ông làm gì nhưng ông đã mở miệng trước: “Bây giờ khám bên ngoài đã xong, tôi khám tiếp bên trong. Tôi sẽ lấy huyết trắng của em để khám nghiệm”. Em cũng chẳng hiểu rõ vì sao ông lấy huyết trắng, lấy để khám cái chi ? Em chỉ biết mình cố gắng nằm im thì mọi việc sẽ nhanh chóng và suông sẻ hơn.

VN88