VN88 VN88

Nụ hôn sung sướng chết người – Truyện 18+

Dave im lặng. Tôi thấy rất buồn. Chưa bao giờ chúng tôi xây dựng hay nghĩ về tương lai hai chúng tôi. Dave nghĩ anh ấy không có tương lai.
– Về nhà em sống tạm đi anh.
– Không được. Anh không muốn sống bám gia đình em. Với lại, nếu bố anh thấy anh ở đó thì ông ấy sẽ giết anh.
– Anh có thể vào ở nhà nuôi dưỡng.
– Em biết gì sẽ xảy ra không? Cơ quan phúc lợi sẽ liên lạc với bố mẹ anh và nếu bố anh tỉnh táo và mẹ anh vẫn nói chuyện được, cả hai sẽ bảo họ muốn lãnh anh về. Và thế là anh sẽ được gửi trả về nhà.
– Sẽ không đâu nếu anh kể cho họ nghe những gì đã nói với em
– Anh đã nghe quá nhiều chuyện về những nhà nuôi dưỡng rồi. Anh ấy khăng khăng. Dù sao anh sẽ chỉ ở đây trong khi còn có Ginge để thăm và còn… À Ginge là thứ duy nhất quan tâm chăm sóc anh.
– Còn cả em nữa. Anh còn em nữa mà. Tôi liếc nhìn đồng hồ và thở dốc. Thôi chết, em sẽ bị trễ học mất. Gặp lại anh sau nhá Dave.
– Có thể không đâu. Anh nói khi tôi chạy đi.
Khi tôi về nhà có một chiếc xe lớn đậu ngang đường vào nhà Scott với dòng chữ “Jenke and Sons – Port Augusta” bên hông. Khi đi chầm chậm ngang qua nó, tôi nhận ra người đang bước ra cửa trước nhà Scott. Đó là Marco, ban trai chị Sharon.
Anh ta ngờ ngợ nhận ra tôi.
– Cô là Jane bạn của Dave và ở nhà bên cạnh phải không? Anh ta hỏi
Tôi gật đầu.
– Cái chuyện quái quỷ gì xảy ra ở đây thế này? Điện thoại cắt. Bà Scott không trả lời thư Sharon và bây giờ không ai ra mở cửa. Nhưng vẫn có người sống ở đây mà. Mấy chậu cây đều ướt.
Tôi nhanh chóng giải thích tình hình và anh ta lắc đầu không tin. “Sharon sẽ sốc lắm khi tôi kể lại”. Anh ta còn bảo. “Tôi đã đám cưới rồi. Cô biết đấy. Vài tháng nữa là có con”.
– Hay quá, tôi nói. Tôi ao ước câu chuyện của tôi và Dave cũng có kết thúc hạnh phúc đơn giản.
Chắc hẳn Marco cũng nghĩ thế.
– Cô biết không? Nếu có dịp, bảo Dave lại chỗ chúng tôi ở cảng Augusta. Chúng tôi sẽ gầy dựng lại cho cậu ấy. Cậu ấy có thể đi học lại và đi làm để trả tiền nhà cho chúng tôi. Sau ba bốn năm, tôi nghĩ Dave sẽ có kha khá tiền. Cậu ấy có thể mua được một căn hộ nhỏ và cô có thể…
– Em sẽ bảo anh ấy, tôi nói một cách nghi ngờ. Nhưng em nghĩ anh ấy không dễ bỏ con mèo già Ginge đâu. Con mèo vừa xuất hiện trước đó một phút và đang quanh quẩn chân tôi.
– Mèo già đó à! Marco cười. À bảo cậu ấy được đem theo con mèo luôn.
Sau đó Marco phải đi, nhưng anh ta nói sẽ rời kho hàng của hãng Jenkes mỗi thứ hai vào khoảng 5 giờ chiều. Tôi vào nhà cất cặp rồi chạy ra khu thương xá tìm kiếm Dave. Nhưng tôi vô vọng. Dường như Dave cố tránh tôi. Anh ấy nghĩ điều đó tốt cho tôi nhưng anh ấy không biết tôi đang vô cùng đau khổ.

VN88