Tôi gắp món bò xào, thường là món tôi ưa thích và suy nghĩ về những gì Dave đã nói. Tôi không biết đằng sau vẻ ngoài vui vẻ đó anh đau đớn biết bao nhiêu. Tôi ao ước anh được ăn chung bữa cơm gia đình của chúng tôi.
– Ăn hết đi con – Mẹ tôi giục. Bố tôi nói thêm rằng mấy đứa nhỏ chết đói ở Ethiopia có thể sống được cả tuần lễ với thức ăn tôi bỏ thừa.
– Con sẽ gửi đồ ăn cho tụi nó. Tôi cáu.
Tôi cố tìm Dave nhưng hơn một tuần sau tôi mới gặp lại anh ấy. Rachael và tôi bận làm biểu ngữ cho nhóm Môi Trường của chúng tôi để sử dụng tại Liên hoan Thanh niên xanh. Còn Dave có vẻ như lảng tránh tôi. tôi buồn vì điều đó nhưng tôi vẫn cho mèo Ginge ăn mỗi ngày.
Tôi biết Dave vẫn có mặt đâu đó quanh tôi, quan sát tôi với cuộc sống kép trong bóng tối kì lạ. Một hôm Lolly nói nó thấy Dave leo qua hàng rào sau nhà, và mẹ thêm là thấy anh ta giúp một bà già đẩy xe mua hàng.
– Con nghĩ anh ta ở đâu đó gần đây, tôi nói.
Thứ hai, tôi đi học sớm và đi qua thương xá, viện cớ bỏ quần áo vào thùng. Tôi không thể tin được sự thay đổi ở Dave khi thấy anh ta.
Anh co ro trong góc hàng hiên ở cửa tiệm, mặc áo có mũ trùm đầu không vừa tí nào. Khi anh ta nói cho tôi biết anh bị cảm, anh vặn vẹo thêm: “Em làm gì ở đây?”.
– Em nhớ anh Dave. Em muốn được thấy anh. Em bỏ đồ vào thùng ngủ của anh. Tôi chỉ vào thùng quần áo. Có một đôi giày vải còn tốt của ba em mà có thể vừa với anh. Ba em làm rớt một giọt sơn trên một chiếc.
– Cám ơn, anh ấy nói một cách không có sinh khí.
– Ginge ổn thôi. Tôi nói thêm. Nó mập ra. Em nghĩ nó ngủ trên gác, chỗ nhà kho. Dave chỉ gật đầu.
Tôi lại cố gắng nói chuyện. Tôi thấy buồn khi Dave cố tỏ vẻ dửng dưng với tôi.
– Ở trường, em giúp làm một biểu ngữ lớn đề là “Tương lai của chúng ta” cho cuộc tuần hành của thanh niên cuối tuần tới. Anh có nghe nói về cuộc diễu hành không?
Chỉ tốt cho những ai có tương ai mà thôi. Cuối cùng anh ta nói.
Thình lình tôi nói một hơi:
– Dave, anh không thể tiếp tục như thế này! Anh là một học sinh xuất sắc. Anh có thể làm được tất cả bất cứ điều gì anh muốn. Anh có thể giúp những người khác. Lúc nào anh cũng có những kế hoạch mà – vậy mà bây giờ anh lại đang sống ngoài đường phố. Sống cũng không nổi… Tôi nói nhỏ rồi ngừng.
– Chỉ vất vưởng qua ngày thôi, anh ta đồng ý.
Tôi nhìn thẳng vào Dave
– Lần trước anh bảo, khi đủ tuổi anh sẽ đi làm người mẫu. Em cũng vậy, tốt nghiệp xong em sẽ đi làm người mẫu cùng anh. Chúng ta đủ khả năng làm điều đó. Rồi chúng ta sẽ có ít tiền, chúng ta sẽ mướn một căn hộ và rồi chúng ta sẽ sống hạnh phúc với nhau.