VN88 VN88

Mối tình trên Net

Mời các bạn đọc truyện mối tình trên Net truyện được cập nhật tại chuyên mục truyện ngắn hay của Truyen18.name.

Moi tinh tren Net truyen ngan

Mối tình trên Net truyện ngắn

Đông Oanh đọc vội mấy hàng ngoài Phòng thơ. Room hôm nay chán quá không có ai hết. Nàng hơi mỉm cười, thầm nghĩ mình khó tính. Room mà đông quá thì cũng than phiền mà vắng quá thì cũng than phiền.
Đông Oanh là một Moderator nổi tiếng trong phòng thơ. Nàng nổi tiếng vì cư xử rất nhẹ nhàng nhưng cả quyết. Nàng handle mấy tay dê rất tài tình, không mất lòng ai mà cũng không dể ai làm phiền nàng. Lâu dần những Chatter nể ra mặt.
Thấy room vắng và im lìm, Đông Oanh quyết định ra phòng giỡn chút cho vui . Nàng cuối xuống Keyboard đánh vội mấy câu thơ buồn …
Đông Oanh: Từ Khi nào biển đã lặng phong ba
Con dã tràng ngủ ngon trên bờ cát
Sóng vỗ bờ cuốn ngày xưa đi mất
Còn in hằn những vết tích đời nhau.
..Đông Oanh buông tay hơi mỉm cười ngồi chờ kết quả. Phòng thơ bắt đầu nhốn nháo hẳn lên. Một vài câu thơ họa lại, một vài câu đùa giỡn. Đông Oanh ngao ngán lắc đầu nhủ thầm… Con trai ơi là con traị. Thiệt là phát ngán… Cho bọn bây chít luôn.
Nàng đánh thêm bốn câu nữa.
Đông Oanh: Lạ lùng thay như một giấc chiêm bao
Con thiêu thân lao mình vào ngọn lữa
Tĩnh giấc rồi có còn chi đâu nữa
Sau lưng vừa khép lại những ngày xưa.
Phòng thơ như chợt hồi sinh lại. Có mấy chàng dường như thơ ở đâu sẳng bắt đầu tuôn ra ào ạt. Không khí sinh động lại.
Đông Oanh ngó đồng hồ, 3 giờ sáng. Nàng đã hơi mệt. Vả lại hôm nay củng chẳng ai quen. Nàng đánh xuống vỏn vẹn hai hàng:
Đông Oanh: Thui tui dzọt … 99.
Rồi logoff.
o0o
Nick của nàng biết mất, chẳng ai để ý tới trừ một người. CuuLong. Hắn là dân mới của phòng thơ. Hắn lặn lội vào đây chẳng phải vì buồn. Cũng chẳng phải vì yêu thơ. Hắn đến để tìm ý cho lời mấy bài nhạc hắn viết. Tám câu thơ kia thật sự làm hắn nín thở. Những giòng chữ đó như mang hẳn riêng của nó một thế giới ảo lạnh. Một linh hồn.
Hắn lẩm nhẩm lại mấy câu ấy rồi buột miệng nói một mình …
-Hay quá !!!
Điều hắn không bao giờ ngờ đến là mấy câu thơ ấy như một định mệnh sẽ trói buộc hắn và nàng trong nhứng ngày sắp tới.
Hắn lấy viết chép lại mấy câu thơ. Lạ quá, nhửng câu thơ kia như vừa khích vào bài nhạc, không thiếu không dư một chử.
Hắn ghi vội ngày tháng trong mảnh giấy.
Hắn log off.
Hắn mang đàn ra hát một cách say sưa.
Đồng hồ chỉ 11 giờ đêm California.
Hôm đó là ngày đầu tiên họ gặp nhau.
o0o
Từ đó hắn vào phòng thơ mỗi ngày.
Hắn thật sự đi tìm nàng và tìm những lời thơ sương khói mà nàng viết.
Có khi hắn ngồi chờ nàng hàng giờ.
Có khi chờ hoài chẳng thấy nàng đâu, hắn bực tức tắt máy, rồi mang đàn ra đánh cho đỡ bực bội.
Hôm nay hắn lại vào. Vừa login thì chữ @ĐôngOanh đã hiện ra phía góc phải màng hình.
Nàng đang đùa giỡn với mấy người trong room.
Thơ đâu chẳng thấy gì cả. Hắn nhủ thầm …
– Biết đâu nàng lụm được tám câu đó ở đâu trong báo rồi đánh lên…
Có thế lắm mà. Hắn quyết định hỏi nàng.
pvtMess Cuulong: Hi..
… chờ …
pvtMess ĐôngOanh: gì đó?
pvtMess Cuulong: Đông Oanh lam` thơ đi.
pvtMess ĐôngOanh: thui o có hứng.
Hắn im lặng thất vọng, nhưng để tỏ vẻ thân thiện, hắn đánh một nụ cười.
pvtMess Cuulong: Hôm trước Đông Oanh làm tám câu thơ hay lắm … Mai mốt có làm nữa cho CuuLong xem với …Gởi cho email này nha … [email protected]
pvtMess ĐôngOanh: DO lười e-mail lắm … thích thơ thì vao Hp mà coi. Trong đó 1 đống.
pvtMess Cuulong: ok
pvtMess ĐôngOanh: www.geocities.com/Dov123. Bye nha
pvtMess Cuulong: Bye.
Hắn logoff rồi vào web page nàng cho. Trang Web cũng thường, đơn giãn.
Hắn bắt đầu đọc từng bài thơ một. Càng đọc hắn càng sững sờ. Kinh ngạc. Rồi há hốc.
Có những bài thơ ấy xoáy lòng người.
Càng đọc hắn càng cảm thấy thân thiết và gần gũi hơn với thơ nàng. Sự cảm phục ấy tạo thành những tình cảm khó tả trong lòng hắn.
Suốt đêm ấy hắn không ngủ được. Hắn cứ nằm suy nghĩ. Tại sao những bài thơ sương khói như huyền thoại này có thể do một con người lạnh lùng khô khan không tình cảm này viết.
Hắn quyết định sẽ tìm nàng.
Hắn muốn biết thật rõ con người thật phía sau những vầng thơ ảo ảnh kia.
Hắn nhắm mắt thiếp đi lúc nào không biết.
Hôm ấy là ngày đầu tiên họ quen nhau.
Nick của hắn bắt đầu quen thuộc với mọi người trong phòng thơ.
Hắn bắt đầu private với nàng, lúc đầu thì ít, … rồi nhiều hơn.
Càng ngày càng trở nên thân hơn … rồi thân hơn nữa.
Họ bắt đầu chia sẻ cho nhau những suy nghĩ thầm kính nhất.
Có mấy lần hắn buột miệng nói …
PrvMess: CuuLong: Hôm qua anh nhớ em … muốn điên luôn.
PrvMess: ĐôngOanh: thật không?
Cả hai cùng cười.
Thời gian lại tiếp tục trôi thấm thoát đã một năm.
Một hôm nọ net bị chậm, ngồi chờ hoài hắn cáu lên …
CuuLong: Em cho anh số phone đi. Anh chán cái net này quá!
Im lặng rồi im lặng …. Mãi lúc lâu sau nàng trả lời.
ĐôngOanh: Không được … Em không cho ai phone trên Net cả.
Hắn thật sự nổi giận. Hắn type liên tục …
CuuLong: Nên căn bản của tình bạn là lòng tin … Em tiếc với anh một số phone sao?
ĐôngOanh: Anh không hiểu đâu!
Dường như cơn giận không còn làm cho hắn suy nghĩ nữa …
CuuLong: Nếu thật sự như vậy thì mình còn quen nhau làm gì …
ĐôngOanh: Tùy anh.
Hắn không nói một câu nào logoff.
Ba ngay liên tiếp, hắn không vào phòng thơ …
Đó là lần đâu tiên họ giận nhau.
Hắn chờ nàng đã hơn 3 tiếng.
Cái cảm giác buồn hiu đến trong lòng hắn.
Mọi người trong phòng thơ vẩn nói cười, đùa giỡn vui vẻ.
Từng dòng chữ tiếp nối trên màng hình.
Từng câu thơ. Từng lời trêu nhau.
Nhưng tất cả những đều ấy vô nghĩa vì phía bên góc phải, nơi cột tên của nhưng người trong phòng thơ vẩn còn thiếu 1 người … ĐôngOanh.
Hắn lẩn nhẩm nick của nàng rồi thầm nhủ …
– Không biết giờ này ĐôngOanh ở đâu!!!
Hắn buồn lặng lẽ.
Ba ngày ấy đủ để hắn đo lường tình cảm của mình.
ĐôngOanh đã trở thành một phần của cuộc đời hắn.
Hắn biết rõ. Hắn yêu nàng. Hắn chỉ muốn chờ nàng và nói cho nàng biết rõ đều ấy.
Còn tất cả những việc khác trên đời này không còn quan trọng nữa …
Hắn đang miên mang suy nghĩ thì ánh màng hình loé lên.
Nàng đến tự bao giờ.

Truyện ngắn mối tình trên Net Truyen18.name


ĐôngOanh:…Hi …
Hắn chụp vội cái keboard như sợ nó biến mất.
CuuLong: …. anh nhớ em muốn điên lên luôn… Em đã đi đâu?


Im lặng. Không câu trả lời.


Mãi một lúc sau mới thấy nàng trả lời một cách khó khăn ngập ngừng.
ĐôngOanh: ..Me too
Hắn sung sướng đến lặng người. Bao nhiêu hờn giận, trách móc tiêu tan hết. Giá mà có nàng ở đây chắc hắn sẽ ôm hôn nàng mất!!!
Từ đó họ yêu nhau. Những buổi nói chuyện kéo dài lâu hơn, sâu hơn, và đậm hơn.
Nàng gởi cho hắn mấy tấm ảnh. Hắn cũng gởi cho nàng mấy tấm ảnh, rồi thơ, nhạc, và v.v.
Có lần hắn nói …
CuuLong: Anh muốn nghe giọng nói của em.



Nàng im lặng một lúc.
ĐôngOanh: Không được đâu … Có nhiều việc anh không hiểu đâu.
ĐôngOanh: Em muốn biết chắc chắn rằng anh yêu em.
Cuulong: Anh thề
ĐôngOanh: Chưa đủ
Cuulong: Vậy anh muốn em làm sao?
ĐôngOanh: Anh sang đây thăm em đi .
Cuulong: Ngày mai
ĐôngOanh: Cuối Tuần.



Sáng hôm sau, hắn vào sở xin nghỉ ngày thứ Hai tới.
Hắn gọi đặt vé máy bay chuẩn bị lên đường sang New York.
Chiều thứ Sáu, hắn ra phi trường.
Phi trường Los Angeles lúc nào cũng đông đúc. Hắn cứ sợ trễ cả giờ. Hắn lo cuống lên. Còn 35 phút nữa là chuyến bay United 626 to NewYork sẻ cất cánh.
Suốt đêm qua trên net, ĐôngOanh đã hỏi đi hỏi lại ba lần. Số chuyến bay.
Hắn nhớ nàng quá. Chỉ còn 6 tiếng nữa là ĐôngOanh bằng xương bằng thịt sẻ đứng trước mặt hắn.
Hắn run lên. Những tình cảm vui mừng, lo âu trộn lẫn trong lòng …
Như một cậu bé 16. Nắm tay người yêu lần đầu.



Nàng chờ hắn ngay tại cổng của United Way. Chiếc áo màu đỏ y hệt như trong hình. Hắn bước tới cố làm ra vẻ tự nhiên. Tim hắn đập loạn xạ.
Khi đến gần, hắn thấy trong mắt nàng có vẻ buồn buồn như sắp khóc. Nàng móc trong chiếc xách tay hai cuốn sổ và hai cây bút.
Miệng nàng ú ớ.
Tay nàng viết thật nhanh lên cuốn số và đưa cho hắn xem.
– Hi anh có mệt không?
Hắn chợt hiểu tất cả.
Hắn nhìn sâu vào đôi mắt nàng. Nước mắt đã tràn ra tự bao giờ trên vành mi buồn thảm ấy.
Hắn nắm cuốn số và cây viết vất xuống đất. Hắn ôm choàng lấy nàng. Vuốt nhẹ nhẹ trên mái tóc rồi nói …
– Nín đi … Em khờ quá ….
Từ lúc ấy họ nói với nhau bằng cây viết và cuốn sổ. Hắn quen dần với cách ra dấu bằng tay và những diễn đạt tình cảm trên khuôn mặt nàng.
Nàng dẫn hắn đi khắp cả New York. Họ âu yếm và hạnh phúc nhau như đôi vợ chồng.
Có một buổi chiều trong quán ăn.
Hắn vừa quay lại bàn từ nhà vệ sinh thì thấy người waitress đang lớn tiến với nàng.
Nàng đang ú ớ. Hai tay ra dấu cố giải thích, mắt nàng như sắp khóc. Hắn bước nhanh đến chen ngay vào giữa che hẳn nàng lại.
Đuổi người waitress đi hắn vẫn còn chưa hả giận. Hắn liệng mớ tiền lên bàn rồi nắm tay dẫn nàng đi thẳng. Ra khỏi quán hắng dừng lại.
Ngón tay hắn vẽ từng chữ một trên lòng bàn tay nàng…
– Trên đời này nếu còn anh, sẽ không ai có thể ăn hiếp em cả .
Nàng bật khóc … Qua làn nước mắt, hắn sừng sững như một thiên thần . ………..
Hôm chia tay, hắn ôm nàng thật chặt trong tay .
Bánh phi cơ lăn dần trên phi đạo … New York mờ dần phía sau lưng .
o0o
Bà cô hắn phản đối dữ dội.
Bà đem dòng họ tố tiên ra kể lể. Nào là cha hắn nơi suối vàng sẽ không nhắm mắt. Nào là vong hồn mẹ hắn sẽ tủi hổ.
Mấy người bạn thân nói hắn điên.
Áp lực vây cứng quanh hắn.
Hắn xin nghĩ một tuần lễ. Suốt mấy ngày hắn lang thang ngoài phố.
Có mấy hôm hắn mang đàn một mình lên tít ngọn núi. Ngồi viết nhạc suốt ngày.
Cuối cùng hắn chợt nhỡ ra lý lẽ: Tình yêu không phải là một đều vĩnh cửu.
Tình yêu vốn dĩ mong manh lắm. Con người không phải chỉ sống cho riêng mình. Họ còn có những áp lực ở xung quanh.
Hắn đã quyết định.
Tối hôm đó hắn vào Net gặp nàng.
Khó khăn lắm hắn mới nói được.
CuuLong: … Chúng mình cần phải xa nhau một thời gian.


ĐôngOanh: Tai Sao???
CuuLong: Anh cần thời gian để suy nghĩ về chúng mình … về tương lai.
Hắn không thấy nàng trả lời. Hắn nghe đau nhói trong lòng.
Chiếc màn hình mờ dần … mờ dần …
o0o
ĐôngOanh nấc lên từng tiếng nghẹn ngào.
Nàng cắn chặc chiếc gối, nước mắt cứ tuôn xuống. Ngực nàng nghe đau nhói.
Con trai quả thật là hiện thân của ác quỷ. Tất cả con trai đều lừa đảo. Tất cả con trai đều giả dối.
Hai năm trời quen nhau hình như sắp bỏ nàng đi mất.
Cái gánh đời trên vai nàng nằng nặng. Bây giờ nghe nặng thêm. Nàng muốn khụy xuống. Nàng nghe hụt hẫng quá.
Nàng cứ nằm yên với nổi đau tang dần theo nhịp kim đồng hồ rồi thiếp đi lúc nào không rõ.
o0o
Đoạn kết
Một tháng sau.
Chiều thứ hai hắn vừa tan sở. Công việc ngày đầu tuy có chút bỡ ngỡ nhưng cũng thoải mái.
Hắn phóng xe như vút về hướng nhà nàng.

Nàng mở cửa, trố mắt nhìn hắn. Không để cho nàng kịp phản ứng, hắn đã bế xốc nàng lên đi dần ra xe.
Hắn đặt nàng gọn gàng trong băng ghế rồi rồ máy phóng xe vút đi.
Tay hắn vẻ vỏn vẹn hai chữ trên đùi nàng …
– My Place.

Họ đứng lặng yên trong căn phòng trống rổng hắn mới mướn.
Bao nhiêu nổi nhớ thương của một tháng trời xa nhau dâng trong lòng hắn. Hắn tìm quanh phòng.
Không có một cây bút. Không có một tờ giấy.
Hắn kéo bàn tay nàng. Hắn muốn vẻ tất cả yêu thương lên ấy.
– Trên đời này nếu còn Anh, … sẽ không có ai có thể ăn hiếp em cả … Anh muốn …
Nàng chận tay hắn lại rồi ngước cổ kề sát mặt hắn.
Một nụ hôn nồng nàn.
Rồi một nụ hôn nữa.
Môi nàng kề sát vành tai hắn nóng bỏng.
Nàng nói thì thào, câu nói duy nhất sau hai năm quen nhau …
– Đừng nói nửa, ĐôngOanh hiểu anh mà. (Hết)

(Truyện ngắn hay nhất tại Truyen18.name)

VN88