VN88 VN88

Mới chơi trò địt cởi hết cả quần áo lót em yêu

Lực sĩ Lê bị bốn ma nữ trám đầy không còn chổ hở. Chàng tê rần trong khoái cảm gia tăng, cong người lên chịu đựng. Biết là giờ “G” sắp điểm. Lê bèn hạ độc thủ : chàng vươn cổ, bặm môi vào âm hạch cương máu phồng to của ma nữ “gấu Chanel” và lắc đầu. Tuyệt chiêu vừa nhay hột le vừa lắc đầu của lực sĩ Lê đã làm nhiều giai nhân say mê chàng như điếu đổ thì nay, tuy ở một vị thế không mấy thoãi mái nhưng tuyệt chiêu vẫn còn kiến hiệu đến bảy phần mười. Ma nữ “gấu Chanel” cặp đùi siết vào đầu chàng , rít lên:

– Ối ! Anh ơi ! Em sướng quá anh ơi. Chết mất !… Em … chịu hết nổi… anh ơi !

Dâm thủy phọt ra ướt cả mặt chàng Lê. May chàng kịp quay mặt ngang để tránh dòng nước nhờn chảy vào mũi, nếu không chàng đã sặc sụa có mà chết. Bên dưới được cảm hứng, ma nữ “Hà Thành” nút thật mạnh. Lực sĩ Lê cảm thấy rõ sóng tinh khí chạy rần rần ra cửa ải. Chàng cong người, hét lên :

– Anh … ra… đây ! Tất cả… cho các em đó !

Hai ma nữ “Passionate” và “Lancôme” vội rời vị trí, nhào xuống để cùng ma nữ “Hà Thành” hứng tinh khí từ dương vật phọt mạnh ra từng chập. Ba chiếc miệng thay phiên nhau uống và liếm sạch chất bổ xuất ra từ cơ thể sung sức của lực sĩ Lê Phan. Trong hai phút, không có một tiếng nói. Chỉ có tiếng thở hổn hển, tiếng lưỡi liếm lép nhép.

Sau cùng, ma nữ”Chanel” cất tiếng :
– Đã quá phải không các bạn ? Chàng cũng cần dưỡng sức nữa, các bạn ạ . Đêm còn dài, mình còn bắt con tin lực lưỡng này hầu hạ dài dài mà. Nghỉ chút đi nhé.

Lê cảm thấy cơn buồn ngủ dần dần kéo đến. Không màng đến hai tay chân còn bị trói vào giường và mắt bị bịt chỉ thấy một màu đen, chàng thiu thiu ngủ trong khi bốn thân thể lõa lồ của bốn ma nữ ôm lấy chàng cũng ngủ thiếp đi. Nhưng trước khi hồn đi vào giấc điệp, Lê còn kịp có một thắc mắc : ” Bốn ở đây. Còn nàng thứ năm, Hương Giang, đâu nhỉ ?”

Tiếng nước chảy ào ào xen lẫn tiếng hát cười vang dậy khiến Lê thức giấc . Bầy ma nữ đã rủ nhau đi tắm, chắc họ để phòng tắm mở cửa nên chàng nghe tiếng nói tiếng đùa nghịch rõ mồn một. Suy ra từ tiếng vang từ phòng tắm ra, Lê nghĩ đây có lẻ là một phòng ngủ khá lớn, loại master bedroom mà chàng thì đang nằm trên một giường loại king size. Thân thể chàng vẫn tô hô, duy có hai chân đã được tháo dây, còn hai tay thì không còn trói lên đầu giường nữa mà lại bị trói thúc ké sau lưng bằng một chiếc còng số 8 . “Bầy ma nữ nầy cũng đủ đồ nghề đó chứ”, Lê nghĩ thầm, “biết cả mua còng cảnh sát ở tiệm bán đồ phế thải” . Nhưng ít ra thì các em cũng nhân đạo. Lựa lúc chàng ngủ say, họ cởi dây trói cho chàng rồi … trói kiểu khác bằng còng cho chàng đở mỏi. Và có lẻ họ tin tưởng con tin nầy hơn đôi chút nên cho hai chân chàng tự do. Lê có ý nghĩ là ngồi dậy, cạ mặt vào một góc cạnh nào đó cho chiếc mặt nạ tuột ra, thế là chàng sẽ nhận diện được đám ma nữ khát tình nầy .

Nhưng … rồi việc gì sẽ xảy ra kế tiếp ? Họ sẽ tấn công chàng bằng thuốc mê nữa, hoặc nếu không thì bỏ chạy trốn hết . Chàng sẽ hô hoán lên . Hàng xóm sẽ đổ xô đến để thấy chàng trong hoàn cảnh thật khôi hài: trần truồng như nhộng, hai tay lại bị còng ra sau lưng. Báo chí sẽ làm nổ tung vụ xì căng đan nầy ra. Lê Phan sẽ mất tiếng tăm như là một athlete tài hoa của college X và trở thành đầu đề chế nhạo của giới sinh viên. Rồi cảnh sát sẽ điều tra, phanh dần ra năm cô ma nữ chơi dại, và ít nhất là có năm gia đình sẽ bị mang tiếng nhục.

Không! Không có lợi gì cả để cho chiếc mặt nạ nầy rơi xuống, Lê quyết định như vậy. Năm cô bé nầy có làm tội ác gì đâu. Họ chỉ bày ra một trò tinh nghịch táo bạo nhưng dễ thương. Họ muốn được hành lạc với mình nhưng bản tính Á Đông cả thẹn, nhút nhát nên chỉ bộc lộ được chân bản tánh của họ một khi biết chắc là mình không nhìn ra họ là ai. Tại sao mình không … rộng lượng được nhỉ? Mất gì đâu ? Chỉ thấy … vui cả làng. Thế là Lê không còn thấy giận bầy ma nữ nầy nữa mà cảm tình dần nhen nhúm. Trong phút chốc, Lê đổi lập trường : từ một con tin bị cưỡng bách, chàng trở thành một nạn nhân tự nguyện, và còn hơn thế nữa, một đồng lõa trong cuộc chơi thú vị .

Nghĩ vậy , lực sĩ Lê Phan nằm yên, còn chu môi huýt sáo véo von bài “Cầu sông Kwaii” . Có tiếng dép đi lại phía giường. Một giọng nói êm như ru :
– Brad Pitt của tui dậy rồi đấy à ? Bị các cô hành hạ bầm dập hỉ ? Còn gì … cho em không ?
“À ! Hương Giang đây rồi”, Lê reo trong đầu . Chàng cất tiếng âu yếm :
– Khi nảy giờ em ở đâu mà anh không nghe tiếng vậy ?

Im lặng trong giây lát. Lê đoán cô bé nầy đang xúc động bối rối. Có lẽ nàng không chuẩn bị để gặp phải một câu hỏi nửa ân cần, nửa trách móc như thể đến từ một tình nhân quá quen nhau. Từ thế bị động, chàng chuyển sang vị thế chủ động, tấn công thêm phát nữa:
– Không nghe tiếng em, anh nhớ em đó, Hương Giang ơi !

Đối tượng không còn tự tin ranh mảnh nữa. Chàng nghe một giọng ngập ngừng, hơi run:
– Răng mà … anh gọi …em như vậy ? Em có quen anh chi mô ? Các chị bảo em đi mua pizza mới về đây. Chắc anh đói bụng lắm hỉ ? Em đở anh dậy đi ăn nhé ?

Đến lượt Lê cảm động. Nếu chàng không bị trói, mắt bị bịt thì chàng có cảm tưởng đây là cuộc đối thoại giữa một cặp nhân tình đang săn sóc cho nhau. Ở người con gái Việt Nam có một cái gì dịu dàng độc đáo mà Lê không tìm thấy ở những phụ nữ Mỹ hay Mễ mà chàng từng giao du thân mật. Hương Giang có giọng nói hiền như vậy chắc là có một mái tóc dài, đôi mắt to và đen láy, Lê vẻ nhanh một hình ảnh chiếu lệ trong đầu. Chàng phải khám phá thêm về em mới được. Chàng mỉm cười :
– Thì tiếng nói miền sông Hương núi Ngự của em khiến anh đặt cho em biệt danh đó. Em tìm cho anh cái khăn quấn để anh đở … trống trải đi. Em giúp anh đi tắm một cái đã nhé, rồi mình ăn sau. Anh nằm lâu nóng lưng quá, em ạ !

Giọng yêu cầu đầy tự tin của Lê khiến ma nữ Hương Giang mất nghị lực chống đối. Cô bé ngoan ngoãn làm theo lời chàng . Nàng đở chàng đứng dậy. Từ sáng giờ Lê mới được đặt chân xuống nền nhà. Chàng hơi lảo đảo, tựa cả thân hình nặng 170 pounds của chàng vào Hương Giang. Cô bé cười khúc khích, ôm lấy chàng để chàng đứng vững lại. Trong tích tắc gần gụi đó đã cho phép Lê hình dung ra đối tượng: nàng cao chừng 5 feet rưởi, người mảnh mai, tóc không dài, dưới làn áo khoác kiểu night gown chắc nàng không mặc gì cả bởi vì đôi vú nhỏ mà săn cứng, theo kiểu mà Lê gọi là “vú bánh ít”, cạ vào cánh tay chàng.

Hương Giang dắt Lê Phan đi được chừng mươi bước thì bốn ma nữ kia từ phòng tắm chạy ồ ra. Họ vây lấy hai người, tranh nhau đùa nghịch :
– Ái chà ! Geisha dắt Hiệp Sĩ Mù đi hưởng tuần trăng mật đấy à ?
– Không phải đâu bạn ! Nàng đưa chàng đi “pipi” đó. Để còn phục vụ cho chúng mình nữa chứ , hahaha.

VN88