Phần 4
Con bé tỉnh giấc, thấy Hai đã ngồi bên cạnh mình, nhảy thót lên, rồi rơi phịch xuống giường. Nó quên mất mình đang nằm. Anh nhìn nó mỉm cười
– Nhóc ngủ thêm đi, tối khóc nhiều lắm ư?
Con bé liếng thoắng:
– Em, Trời, cứ trông Hai tỉnh mãi! Hai ơi, Hai sẽ không ngủ như thế nữa phải không Hai? Em đã làm cho Hai 300 con hạc giấy rồi đó. Bạn em bảo, nếu mình có điều ước thì làm đủ 1000 con sẽ được như ý. Linh nghiệm quá Hai nhỉ, chưa đủ mà Hai đã tỉnh dậy rồi! Hai có thấy mệt không? Mà vì sao Hai ngủ lâu đến vậy chứ? Hai nói cho Ut nghe được không?
Anh nhìn em gái, vẻ ngái ngủ vẫn còn trên mặt nhưng không che lấp hết nỗi vui mừng thật sự hồn nhiên. Anh nheo mắt hỏi em:
– Em xuống rửa mặt đi, lên Hai kể cho Ut nghe chuyện này hay lắm!
Con bé lọt tọt chạy xuống nhà, năm phút sau đã thấy nó háo hức chạy lên. Anh giữ in lời hứa, bắt đầu kể:
– “Ngày xưa, có một chàng hoàng tử tài hoa, nhưng kiêu ngạo và ích kỉ, đã lạc vào rừng sâu trong một chuyến đi săn. Chàng quyết bắt được nên vẫn cứ mải mê theo con thú hoang cho đến lúc lạc đường. Trời thì tối, chàng vừa đói vừa khát mà vẫn không tìm thấy lối ra. May sao giữa lúc đó có một nàng sơn nữ kiều diễm hái củi về muộn ngang qua, thấy vậy bèn cho chàng tá túc. Chàng hoàng tử vì ham thích cái lạ nên đã dừng lại nhà của nàng một thời gian khá lâu. Dần dà chàng đựơc biết là nàng vốn là con của Thánh Mẫu cõi Bồng Lai nhưng vì phạm giới nên bị đày xuống trần gian. Nàng sơn nữ đạm nhiên kia yêu chàng hoàng tử say đắm nhưng không bao giờ hỏi hoàng tử về thân phận của chàng. Chàng hoàng tử kiêu kì cũng yêu nàng, nhưng chàng còn yêu tất cả những gì chàng có ở trần thế: Cha chàng – vị vua hùng mạnh nhất, mẹ chàng – nữ hoàng cao quý nhất, em chàng – cô công chúa xinh xắn nhất, và quan trọng hơn cả là chàng không yêu nàng sơn nữ bằng tình yêu của cô ấy dành cho chàng. Chàng sợ mình đi lạc vào chốn mê muội. Và thế rồi trong một đêm chàng đã âm thầm rời bỏ ngôi nhà chàng đã sống chung với nàng sơn nữ như vợ chồng để tìm đường trở về với vương quốc của chàng. Thế nhưng chàng không còn thấy vui khi được sống trong lâu đài có kẻ hầu người hạ, và xung quanh điện ngọc cung son đã khiến chàng quên mất những con người cơ khổ trên nhân thế. Chàng đâm ra thương nhớ rừng sâu với nàng sơn nữ tuyệt trần đạm nhiên hi hữu. Nhưng chính bản thân chàng, chàng cũng không dám quyết liệt từ chối cuộc sống mình đang thụ hưởng. Chàng đã ngã bệnh rất nặng, may sao thầy lang cứu được chàng và sau chuyến ngã bệnh chàng đã quên hết trí nhớ về vương quốc của mình, về quyền lực tương lai chàng sẽ nắm giữ, và chàng bỗng trở thành một đứa trẻ không biết nghĩ suy trong một thân xác mạnh mẽ đã trưởng thành. Chàng đi lang thang rời khỏi vương quốc của mình và không ai thấy chàng ở đâu nữa cả… ”
Anh ngừng kể, con bé vẫn chăm chú nghe rất say sưa, và chợt hỏi anh:
– Hai ơi! Chàng hoàng tử ấy đã yêu bản thân mình hơn tất cả phải không Hai?
Anh gật đầu, rồi trả lời:
– Nhóc nói đúng đấy! Chàng hoàng tử đã rất đau khổ vì chính chàng cũng biết được điều đó nhưng lại không đủ can đảm để nhận ra. Thần chết suýt nữa cướp đi sinh mạng của chàng. Nhóc có thích một chàng hoàng tử như thế không?
Cô bé hơi cúi đầu, tỏ vẻ suy nghĩ, rồi ngẩng đầu lên trả lời anh, lém lỉnh:
– Ut vẫn thích, vì Ut thấy chàng hoàng tử đó giống Hai lắm!
Anh hơi giật mình vì cô bé quá thông minh, nhưng rồi chợt cười oà, bế con bé lên, khẽ cụng đầu vào trán nó, nói to:
– Nhóc giữ bí mật nhé! Hứa với Hai đi!
Anh đưa ngón tay ra, con bé lồng ngón tay bé nhỏ trắng hồng của mình vào ngón tay anh, lắc lắc. Và anh cõng cô bé chạy xuống nhà dưới khi có tiếng kêu:
– Ut ơi, dậy đi học con ơi!
Anh lại bước chân trên con đường về Meklong. Bản vẫn thế, anh thấy những con đường mòn vẫn đầy cỏ dại quấn quít trên bước chân đi, và những cây lạ nằm hai bên đường như cao thêm mãi. Trước khi quyết định về gặp cô, anh đã nghĩ về những câu nói của con bé đối với anh. Những câu nói thuần phác thơ trẻ thô mộc phát tỉnh trong anh những lùm bụi um tùm của suy nghĩ rối rắm. Và anh đã hứa với nó sẽ đem chị Hai về…
Miên man vừa đi vừa nghĩ, anh không để ý đến một cuộn mây xám đang chuyển sang màu đen phía cuối chân trời. Những hạt mưa to lướt trên má anh ran rát báo hiệu cơn mưa nguồn. Anh ngẩng đầu, thấy sự chuyển động nhanh chóng của bầu trời. Nắng vừa đây thôi, đã trốn mất, nhường chỗ cho những cụm âm u lừng lững giữa bầu không. Tiếng sấm ầm ì đằng xa lan nhanh đến tai và tiếng sét xé rách bức tranh yên tĩnh của buổi chiều miền núi. Gío lớn quá, làm rạp hẳn lớp cỏ dại mọc um tùm cao quá gối và những cội cổ thụ chuyển mình vũ động theo nhịp của đất trời. Cái lạnh thốc vào ngực dù anh có mang áo gió. Trước cơn cuồng nộ của thiên nhiên, mọi thứ bỗng trở nên nhỏ nhoi quá thể. Anh vội chạy tìm chỗ núp. Không dám đứng dưới những tán cây cao vì sợ sét, anh đành trú dưới một cây dại nhỏ mà chịu trận cơn mưa bất chợt. Co ro trong cái lạnh và tiếng gió thổi nhức cả tai, anh nhìn ra màu trắng mờ nước mưa mà thèm một bình trà ấm. Anh nghĩ đến ngôi nhà của cô và bàn tay thon ấm mềm mại chụm lại như một đoá mẫu đơn chưa mãn khai lúc cô rót trà. Chưa bao giờ anh thấy mình lạnh đến thế, cái lạnh dường như thấm từ thịt da vào tận gân xương huyết tuỷ. Lạ một điều là anh lại không run, chỉ mãi nghĩ về cô. Không biết cô làm thế nào khi một mình giữa núi rừng cuộn sôi trong ngôi nhà gỗ ấy?
Cơn mưa vừa ngớt hạt, anh đã chạy khỏi chỗ trú về hướng nhà cô, hơi vất vả với những vũng nước vừa thành hình. Anh hơi ngạc nhiên khi thấy nhà đóng cửa ngoài, chắc là cô đã không có nhà trước cơn mưa. Anh đẩy cánh cổng gỗ, bước vào hàng hiên và buông giỏ xách xuống bên cạnh. Bây giờ thì anh thấy lạnh run. Hơi lập cập, anh rút gói thuốc từ trong túi áo, nhưng đã ướt mẹp. Anh bèn lục giỏ xách, may là vẫn còn mấy gói với nguyên lớp giấy kiếng bao bọc nên mưa không làm ướt hết cả. Vừa châm thuốc hút, anh vừa đưa mắt nhìn quanh. Mọi vật hình như không thay đổi gì từ hơn một năm anh từ nơi này đi mà lá thư là lời nói sau cùng. Nhìn những giọt nước mưa còn nhỏ tí tách chậm rãi bên hàng hiên, rơi xuống đều đặn trên một khoanh nước in hình ngôi nhà, anh thấy ngôi nhà như tan ra mỗi khi giọt nước trong vắt khẽ chạm vào mặt vũng ấy. Trời đã trong hơn sau cơn mưa. Vẻ sáng sủa xung quanh hiện ra lồ lộ khắp cùng, trên lá, trên giàn hoa vàng và trên cả những cành dại ngoài hàng rào. Mưa đã tưới tắm, làm trôi hết một khuôn mặt bị bụi bặm phủ giăng lên cây cỏ mỗi ngày. Anh nhìn mãi vẫn không thấy chán màu thiên nhiên chan hoà quanh mình. Buột miệng, anh ngâm hai câu thơ của Bùi Giáng:
“Mưa nguồn đổ xuống trang thơ
Cỏ hoa cồn lũng bất ngờ chịu chơi…”
*************OoO**************
Trời bắt đầu tối, cô vẫn chưa về. Màu chiều đã ngả, ánh phai nhạt đã ngậm lên mọi thứ ôm đồm. Cô đi đâu thế nhỉ, anh tự hỏi và bắt đầu thấy lo lắng. Nhưng rồi anh tự trấn an mình, chắc cô ra bản có việc. Anh ngồi bệt xuống bên hàng hiên, kiên nhẫn hút thuốc. Bóng tối chuyển mình quanh anh, cho đến khi đốm sáng của điếu thuốc thật sự trở thành đốm sáng duy nhất. Anh nhắm mắt, mệt mỏi ngả đầu vào bờ vách, và để suy nghĩ cứ chạy miên man qua đầu… cho đến khi…
Anh chợt nghe tiếng chân bước trên lớp lá rụng từ phía ngoài. Anh mỉm cười, giả vờ nhắm mắt như ngủ định trêu cô một phen. Nhưng tiếng nói lạ làm anh ngạc nhiên mở choàng mắt:
Anh Lãng phải không?
Thì ra là Lam. Anh hơi ngượng, vội đứng dậy, thấy Lam đang bồng một đứa trẻ, chắc mới sinh không lâu, đang đứng nhìn mình. Anh hỏi cô:
Lam mới sinh à?
Ngập ngừng, anh hỏi thêm:
Thế Khánh đâu rồi?
Lam nhìn anh, buồn buồn, và đôi mắt có vẻ trách móc, trả lời:
Anh vào nhà đã, lạnh lắm đấy.
Lam mở cửa, anh theo sau. Mọi thứ trong nhà vẫn bình thường và nguyên vị, chỉ duy bức tranh khoảng đồi màu vàng đã được gỡ xuống và không biết để đâu, chừa lại một khoảng trống do ít bám bụi hơn chỗ khác. Lam mời anh ngồi và xuống dưới châm lửa nấu nước. Thi thoảng có tiếng đứa trẻ vọng lên cùng với tiếng dỗ dành nựng nịu của Lam. Anh ngồi bên bàn, lại hút thuốc để giữ cho mình đủ bình thản. Lòng anh đang rất bất ổn. Anh tưởng tượng một điều không hay đang xảy đến, nhưng không biết đó là gì.
Lam bước lên, rót nước mời anh, rồi không nói gì thêm nữa, ngồi nhìn anh chăm chú. Không giữ được bình tĩnh, anh nóng nảy hỏi Lam;
Khánh đang ở đâu vậy Lam?
Lam không nói, vẫn nhìn anh như đang đắn đo suy nghĩ chuyện gì. Rồi cô đứng lên đi về phía kệ sách, rút ra một cuốn sổ bìa màu trắng, viền hồng nhạt, chắc là làm bằng tay. Vừa đưa cho anh, cô vừa nói:
Khánh bảo đưa lại cho anh cuốn sổ này. Anh cứ đọc xong đi, Ngày mai Lam lại, đêm nay anh cứ ở tạm đây, có gì chúng ta sẽ nói chuyện vào sáng mai nhé!
Nói xong, cô chào anh rồi bồng đứa nhỏ, ra về. Mình anh ngồi nhìn trân trối vào cuốn sổ nhỏ, đầu óc rối bời. Khánh đã đi đâu chứ? Anh nhìn quanh nhà, kệ sách, giường ngủ, bàn ghế, chén ly… tất cả đều quen thuộc. Và anh đem cây đèn nhỏ đến bên giường, lần giở những trang viết trong cuốn sổ cô để lại. Ngoài bìa chỉ có một dòng chữ nằm giữa bên trái;” Viết cho Lãng.”. Trang kế, cô ghi: “ Nhật kí cho những ngày không anh.” Những trang kế tiếp đều không hết nửa trang giấy, hình như cô không thích viết nhiều. Anh nhìn ngày tháng, cho đến trang cuối, thì thấy rằng trang cuối cùng cô viết là đúng vào ngày anh đi khỏi Meklong hơn một năm trước.
“Ngày…tháng…năm…
Anh đi rồi, mình đã lường trước được đến ngày này. Thế mà vẫn buồn lay lắt. Lãng ơi! Em đọc thấy trong anh những diệu vợi không cùng. Anh có biết có những đêm em thức trọn để canh giấc cho anh? Anh có hay em biết anh còn mơ màng quá khứ và thị thành? Anh có hay mầm sống đang trỗi dậy trong em? Đứa bé có thể vĩnh viễn không nhìn thấy mặt bố nó. Nhưng em tin anh quay trở lại. Chiều nay em nhận được tin mình đang mang giọt máu của anh khi về chợ, và nôn thốc nôn tháo hết những gì vừa mới dùng buổi trưa. Lam và em đã vui mừng biết bao giữa chợ. Định nói cho anh hay thì anh đã đi rồi. Chiếu chăn vẫn còn in dấu chỗ anh nằm, và em đêm nay không ngủ được vì nhớ hơi thở anh. Lãng ơi!…”
Anh chợt thấy gai cả sống lưng. Và mũi chợt nồng. Giọt lệ nóng hổi chảy mà anh không kịp bình tĩnh để ngăn lại. Không còn gì sau trang viết ấy nữa. Anh định gấp lại, thì thấy dường như đằng sau còn có chữ. Giở ra, anh sững sờ:
“Ngày…tháng…năm…
Viết cho anh ngày trở về.
Lãng của em!
Đứa bé đang khóc đòi bố trong bụng em, hình như nó biết được anh đã đi xa. Chỉ còn vài hôm nữa, là nó nhìn thấy mặt trời. Anh vẫn biền biệt chân mây nào hở Lãng? Ngọn gió nào mang anh đi xa khơi bão tố? Em và con mong anh về biết mấy Lãng ơi!
Mấy hôm nay em thấy trong mình không khoẻ, và bỗng thèm được có anh hơn bao giờ. Sao em vẫn tin rằng anh sẽ quay về đây, dù hơn tám tháng rồi chẳng thấy bước chân anh trên con đường qua ngõ, và mỗi sáng mỗi chiều em luôn ngóng ra hiên!?
Hải Lãng của em, bỗng em có những linh cảm chẳng lành. Khi anh nhận được thư này, em đã thành thiên cổ nhân. Nếu anh quay về mà gặp em thì lá thư này sẽ nằm đây vĩnh viễn như tấm lòng em hướng về anh trong thương nhớ như lũ nguồn cuốn giạt. Em mong sao nó vĩnh viễn nằm đây. Và con sẽ được nghe tiếng của bố, được bố cọ râu vào má non phúng phính, được bố cõng lên vai mà nhìn ngó mây chiều phía núi giấu trong mây…
Em đã đặt tên cho con rồi Lãng à! Em chẳng biết nó là trai hay gái, chẳng biết nó giống anh hay em, hoặc giống cả hai, em cứ đặt. Anh sẽ đồng ý nhé? Em thích con trai mình sẽ là An Nguyên. Và con gái sẽ là Triêu Nhan. Là con trai, em chỉ mong con trai em được bằng an trong cõi nguyên hoang đất trời. Là gái, em thích con gái em là một hoài hoa nhỏ bé đạm nhiên hoà trong bao dung muôn thuở của suối nguồn đại ngàn lồng lộng. Lãng sẽ yêu thương con của mình nhất trên đời, em biết vậy, nên thanh thản kì lạ khi viết mấy dòng chữ này cho anh, mặc cho cơn đau đang chống đối em dữ dội…
Phải không Lãng, anh đã tới bên em? Và phải không, anh đã lội ngược đầu con sóng bạc để ra đi? Chờ mong, là một hạnh phúc với em, khi biết rằng bên kia, giữa muôn trùng dâu bể, anh đang ngụp lặn với những vọng ước mênh mông và tình em vô biên gió bão. Anh sẽ an lành Lãng ơi, vì em dù có về miền gío cát, cũng đem hết lòng mình mà cầu chúc cho anh!
Em đau quá rồi anh ạ! Và cũng biết, anh đã yêu em thế nào khi đọc được những câu em vừa viết. Anh trở về rồi, phải không Hải Lãng yêu thương?
Anh trở về rồi, Meklong lại được giang rộng vòng tay sơn lâm mà ấp giữ anh như từ một mùa xa xôi nào trùng ngộ bên hoằng viễn tinh sương đang sống cùng em mỗi phút mỗi giây và sinh linh mới của bạt ngàn sơ uỷ núi rừng…
Hôn anh vô ngần tiếc nuối!
Em.
Phong Khánh. “