VN88 VN88

Lỡ lầm

Chương 9

Buổi tối Phúc ngồi bó gối trên lầu một mình. Cô đã trông chờ thêm suốt cả ngày nay mà Nguyên vẫn không đến. Phúc buồn bã: “Nguyên ơi! Vì sao anh lại biến đâu mất thế kia? Anh ác quá khi từ ngoài đời anh lại biến vào trái tim em, làm nó đau đớn như thế này. Anh ác quá. Vừa giao vào lòng em chút hạnh phúc cỏn con, em chưa kịp ấp ủ, nâng niu, anh đã nỡ để em va vào sự thật lạnh tanh và khốn khổ của đời anh”.
Tại sao như thế hở Nguyên? Em ích kỉ không khi lòng em cứ đau đớn bởi ghen tuông. Tim em cứ khổ sở vì tự ái. Sao lúc nào bên em anh cũng xa xôi nghĩ ngợi. Anh đang nghĩ về thân phận anh hay đang nhớ về một người con gái nào đó trước em? Anh ác lắm. Em yêu anh với nguyên vẹn tình em trong trắng thế, sao anh lại đến với em bằng một con người quá chán chường mọi thứ? Anh đang làm gì? Anh đang nghĩ gì? Có nhớ đến “Gỗ mun” hay không?
Phúc đá mạnh chiếc gối ôm vào tường. Cô xuống giường đến ngồi bên bàn học. Cô chậm chạp mở quyển Anh văn ra. Phúc lẩm nhẩm đọc:
– True as I stand here: Sự thật hiển nhiên. True to: trung thành với. True love never grow: tình yêu chân thật không bao giờ phai nhạt.
Phúc buồn buồn nhắc lại:
– True love never grow – tình yêu chân thật…
– Phúc ơi! Có khách
Phúc vội vàng bước xuống thang. Trái tim cô đập mạnh.
Em đang ghét anh biết bao và cũng đang yêu anh hơn bao giờ hết. Làm sao anh không đến cho được vì dù thế nào thì tình yêu của hai đứa cũng là “true as I stand here” – Một sự thật hiển nhiên phải không anh?
Nhưng người đến tìm cô lại là Bích. Phúc muốn hét lên cho khỏi ức. Bích vô tình cứ tíu ta tíu tít, cô đang nói chuyện rất vui với chị Thơ. Thấy Phúc bước ra, Bích nheo mắt:
– Trốn kĩ dữ hén? Từ bữa sinh nhật đến nay đâu mất tiêu luôn. Tao lo không biết mày có chết khô vì thất tình không nên đến thăm. Sao rồi, anh chàng…
Phúc lừ mắt nhìn Thơ. Bích hiểu ý nín thinh. Thơ tế nhị đứng dậy:
– Ngồi chơi nghe Bích, chị đi học bài. Gần thi tốt nghiệp rồi. Mệt lắm!
Đợi Thơ đi khuất, Bích cự nự:
– Con nhỏ này, ăn với nói. Mày đi đâu giờ này vậy?
– Ngoài tiệm may về… Tuần sau tao khai trương. Nửa tháng nay tụi tao chạy lo mua sắm trang trí tiệm đừ luôn.
Phúc cười:
– Có lí quá ta! Vậy là tao có chỗ may đồ khỏi tốn tiền rồi…
Bích hãnh diện:
– Khoẻ thôi! Tướng mày làm người mẫu được đó. Chừng nào có thi thời trang. Tao sẽ nhờ mày làm người mẫu giới thiệu sản phẩm của nhà may Bích Châu.
Phúc lém lỉnh trêu Bích:
– Bao giờ mày may quần cho ông Long quắn nhà mày mặc mà không thấy đường cong tuyệt mĩ của đôi giò vòng kiềng thì coi như mày là tay thợ may số một thành phố. Lúc đó không cần phải nhờ tao làm người mẫu.
Bích lườm Phúc:
– Chuyên môn “kê” bạn…
Rồi cô lí lắc hỏi Phúc:
– Nghe tao hỏi. Mày với tên phu xe tới đâu rồi?
Phúc làm thinh nhìn Bích cười cười. Bích ranh mãnh:
– A… Nụ cười thú nhận. Sao? Đã nghe “lời tỏ tình của mùa xuân” rồi phải không?
Phúc nhìn Bích:
– Đồ quỉ! Tao đang rối trí đây. Đúng như mày nói. Ông Nguyên không phải mẫu người đơn giản. Tao sợ tao không chịu được tính khí của ông ấy.
Bích nói:
– Làm gì mà bi quan dữ vậy? Thế hắn đã nói những gì với mày để mày phải rối trí?
Phúc ngập ngừng:
– Anh kể chuyện gia đình, chuyện con người của anh ấy.
Bích an ủi:
– Như vậy là hắn hay đó. Hắn muốn mày hiểu rõ, và nếu yêu thì phải chấp nhận gia đình và con người của hắn.
Phúc thở dài:
– Tao lo…
– Theo tao, điều quan trọng nhất giữa hai người yêu nhau là sự chân thật, sự thông cảm và tôn trọng lẫn nhau. Nếu mày đã thật sự yêu thì mày phải có sự cảm thông và ít nhiều phải chịu đựng thôi.
Nhìn Phúc, Bích nói tiếp:
– Như mày đã biết, tao và Long quen từ lớp mười một, đến giờ cũng gần bốn năm rồi. Bên ngoài ai cũng bảo tao là miệng mồm có quai nhưng thật sự bao giờ Long cũng nắm quyền mày ạ! Đương nhiên, con trai lúc nào cũng có sự nhượng bộ khi giận hờn, nhưng mày phải nhớ đó chỉ là sự nhượng bộ nhất thời thôi. Còn nếu có quan điểm sống, sự dằn vặt riêng tư trong tâm hồn mỗi đứa thì mình phải là người nhượng bộ nếu không là chia tay vĩnh viễn.
Bích lại tủm tỉm:
– Mày có bộ vó ngang ngược thôi chớ tao dám cá là mày luôn là người nhượng bộ.
Phúc trề môi:
– Đừng suy bụng ta ra bụng người. Tao còn lâu mới nhượng bộ.
– Mà bộ có giận hờn gì rồi hả?
– Làm gì có
– Vậy bao giờ dắt hắn ra trình làng?
Phúc cười, bất chợt Bích hất hàm:
– Ờ! Ông Hải gởi lời hỏi thăm mày
Phúc ngó ra, rồi như chợt nhớ cô ngạc nhiên:
– Vậy sao?
Bích nghiêm chỉnh:
– Mày quen với ông đạo diễn Hoài Vũ?
– Sao mày biết?
Không trả lời Phúc, Bích nói tiếp:
– Ông ta là con cáo già đó. Giao thiệp với ổng thì coi chừng, thỏ con ạ!
Phúc cho hai chân lên salon:
– Quen biết với giao thiệp gì tao? Ổng tìm diễn viên nữ biết võ. Ổng vào võ đường, gặp tao, ổng thấy thế nào ai biết mà ổng lại chọn. Mà ở nhà tao đâu cho đóng phim… Mày nói làm như tao ngon lắm. Mình là con nít, ông ta là người lớn, mà là người nổi tiếng nữa… Làm sao dám giao thiệp với ông cho được? Mà sao mày biết tao quen?
Bích nhún vai:
– Anh Hải làm nghề quay phim. Đâu lại gì mấy ông đạo diễn.
– Ảnh nói với mày về ông Vũ?
– Không hẳn. Nhưng qua lời của ảnh, tao nghĩ thế.
Cười cười, Bích nói tiếp:
– Hình như ông anh Hai của Long có vẻ quan tâm đến mày.
Phúc đỏ mặt:
– Lại phịa chuyện nữa…
– Ừ! Coi như tao phịa. Nhưng ví dụ đó là thật thì sao?
Phúc pha trò:
– Thì cứ về nói với ổng. Tao cũng rất quan tâm đến vẻ sầu đời của ông trong đêm sinh nhật của mày.
Bích hăm he:
– Phải nhớ mình đã nói gì nghe không? Ông Hải đòi tới đây mà tao chưa cho địa chỉ.
Phúc cười tủm tỉm:
– Có gì đâu… Mày cứ nói tao mời ổng tới chơi,… Chỉ lo ổng sợ thôi.
Bích trợn mắt:
– Mày đừng thách. Tao nói là ổng tới liền đó. Rồi có đụng độ thì ráng chịu nhen.
Phúc im lặng. Cô bỗng hình dung ra giọng nói và gương mặt của Hải. Lòng cô chợt ấm lại một chút, nhưng tình cảm ấy không nghĩa lí gì cả so với sự nhớ nhung mong đợi của cô đối với Nguyên.
Phúc bùôn buồn nhìn ra cổng. Sao anh không đến hở Nguyên?
*
* *
Phúc bồn chồn ngồi trong phòng máy. Giờ thực hành hôm nay sao cô cứ lo ra. Suốt hơn một tiếng đồng hồ nhập tin, cô mới phát hiện ra là mình chưa cài đĩa. Thế là coi như công toi, phải nhập lại từ đầu.
Chị Tuyết ngồi ở máy kế bên trêu:
– Làm gì mà mơ mộng tận đâu đâu vậy nhỏ? Không ghi vào lỡ cúp điện bất tử là cho em “đi” lại từ đầu nữa.
Phúc vươn vai:
– Mỏi mắt quá!
Chị Tuyết cười:
– Nghỉ một chút đi!
Phúc hỏi:
– Chị Tuyết nè, chị biết ông giám đốc trung tâm không?
– Biết! Mà có chi không?
– Ai vậy chị?
Chị Tuyết trợn mắt:
– Em có học anh văn ở đây mà không biết ông Bình John Lenon hả?
Phúc chưng hửng:
– Trời đất! Ông Bình hả?
Lúc này Phúc mới chợt nhớ ra… Thảo nào đã có lần nhìn nụ cười nhếch mép của thầy Bình cô cứ thấy quen quen. À! Ra thế, thì ra ông Nguyên có ông cha còn hào hoa phong nhã quá.
Cô bối rối nói với chị Tuyết:
– Thầy Bình tính toán giỏi thật chớ. Ổng mướn một mặt bằng vừa làm trung tâm tin học vừa làm trung tâm sinh ngữ…
– Như thế mời thừa tiền ném qua cửa sổ. Phúc không biêt chớ ông Bình xài rộng lắm. Làm việc từ thiện cũng nhiều mà chơi cũng có cỡ. Con gái theo ổng thiếu gì.
Phúc thấy lòng mình trĩu xuống. Cô vờ vĩnh hỏi:
– Thế thầy Bình không có vợ con à chị?
– Ổng li dị vợ lâu rồi. Con trai ở với ông bà nội. Ờ, thằng con trai ổng làm ở tổ phần mềm ở đây chớ đâu… Dạo này sao ít thấy nó.
Chị Tuyết cười:
– Con của ổng đẹp trai hơn ổng nhiều. Con nhỏ thư kí ở đây đeo nó cứng ngắc.
Phúc cố gắng bình tĩnh. Cô gượng cười và cô đã nhớ ra gương mặt và mái tóc dài của cô thư kí…
Chị Tuyết vẫn vô tình:
– Con nhỏ Liên đó mà yêu ai. Nó chỉ cần tiền thôi.
Phúc gượng gạo:
– Sao chị biết?
Chị Tuyết trề môi:
– Nhà nó gần sát nhà chị chớ đâu. Nó đeo một lúc hai cha con ông Bình!
Phúc tái mặt lắp bắp:
– Thật sao?
– Có gì đâu mà em ngạc nhiên dữ vậy? Thứ con gái như nó thiếu gì… Đàn ông họ cũng không lỗ lã gì. Đã vậy, cái mặt lúc nào cũng vác hất lên trời trông dơ không chịu được. Mà đẹp đẽ gì cho cam, chẳng qua nhờ bộ ngực và cái mông.
Phúc xấu hổ nhìn đi chỗ khác. Chị Tuyết phì cười:
– Làm tiếp nhe! Tật chị hay nói tào lao.
– Chị Tuyết nè… Thế bà Liên đó bây giờ còn bồ với hai cha con người đó không?
Tuyết vừa đưa tay che miệng ngáp vừa trả lời:
– Chị cũng chẳng quan tâm. Mà chắc gì nó buông. Đào trúng mỏ rồi còn gì…
Phúc thấy rã rời tay chân. Phải là cô đang ghen không sao trái tim cô đau buốt như thế này? Giờ Phúc đã rõ tại sao cô ta vào lớp hỏi tên Phúc, cô ta đã biết… Và muốn xem mặt Phúc. Sao cô căm ghét con mụ đàn bà có gương mặt đẹp vì son phấn và thân hình đẹp vì gọi tình kia đến thế?
Lại bấm lộn nữa rồi. Phúc bực bội với mình. Đưa tay tắt màn hình, cô thở ra rồi tựa người vào lưng ghế. Chị Tuyết cười:
– Làm gì hôm nay em “format” dữ vậy?
Phúc gượng gạo cười theo. Đúng là hôm nay cô “bất bình thường” như chị Tuyết vừa nói. Phúc quyết định đứng dậy đi ra ngoài vòng lên văn phòng. Cô bước tới bàn của thư kí…
– Xin lỗi, hôm nay anh Nguyên có vào không ạ?
Một cái nhìn khó chịu và có một chút gì thách thức ngấm ngầm hướng về cô. Rồi một giọng nói ngọt ngào trả lời:
– Anh ấy không có ở đây. Có chuyện chi không cô bé?
Phúc hơi hẫng. Cô bặm môi nói dối:
– À! Anh Nguyên hứa sẽ hướng dẫn trước cho tôi một số hiệu lệnh mới của chương trình Foxpro…
– Tiếc quá… Anh ấy đang bận lắm, không có thời gian và tánh ảnh hay quên nữa… Cô bé cảm phiền vậy. Chiều nay chị sẽ chuyển lời của em tới anh Nguyên.
– Cảm ơn chị.
Phúc tức muốn khóc. Người ta nói về Nguyên của cô với một vẻ thân thiết và âm yếm ghê chưa. “Đúng là thư kí riêng rồi chớ còn gì nữa. Trả lời thay rồi đó”. Phúc đứng nghẹ người ở ngoài hành lang, cô đợi mình nguôi ngoai một chút mới bước vào phòng máy. Với tay lấy túi xách, cô nói:
– Nhức đầu quá. Em về trước nhe chị Tuyết.

Hôm nay nữa là hai tuần rồi Nguyên không ghé Phúc. Chiều nay, vừa dọn hàng Phúc vừa hỏi Khải về Nguyên. Anh trả lời lấp lửng làm cô ức lắm
– Chắc Nguyên bệnh. Anh có thấy hắn vào trường đâu?
Phúc nhìn Khải:
– Thế anh không đi thăm à?
Khải cười:
– Anh đi đâu có tác dụng gì?
Khải hất hàm:
– Sao em không đi, bộ giận dỗi gì hả?
Phúc cay đắng làm thinh. Nguyên có đau bệnh gì đâu, hàng ngày có người đẹp chăm sóc sức khoẻ mà… Anh cần gì con bé ngốc nghếch này?
Phúc ngập ngừng:
– Anh Khải đến thằm giùm em đi.
Khải ngạc nhiên:
– Sao lại thăm giùm?
– Em đến kì lắm.
– Sao mà kì?
Khải nheo mắt:
– Em đã từng bảo yêu thì phải liều mạng mà… Bà nội Nguyên đâu có khó như bà nội Thuý. Tối nay đi với anh…
Phúc đắn đo. Đến đó mà lỡ gặp một người con gái nào khác thì chắc cô vỡ tim ra… Phúc lại nhìn Khải:
– Người ta không mời mà đến kì lắm anh Khải à
Khải cười:
– Sợ kì thì… ráng mà chịu… Ờ! Sao dạo này “Gỗ mun” giữ kẽ dữ vậy? Hai đứa giận nhau hả? Kể cho anh nghe coi.
Phúc bối rối:
– Không phải giận nhưng có thể ảnh hiểu lầm, cũng có thể anh Nguyên không thấy thích em nữa,.
Khải ngạc nhiên:
– Sao lạ lạ vậy? Có hiểu lầm thì em phải giải thích, còn yêu nhau đâu phải là chuyện thích nhau hay không thích nhau. Nguyên nó không đùa em đâu.
Phúc hỏi:
– Thế… anh có biết là Nguyên quen rất nhiều trước khi quen… với nhà mình không?
Khải phì cười:
– Biết! “Nhà mình” ghen à?
Phúc chối:
– Không!
Khải được dịp chọc tới:
– Thế thì là “nhà mình” tức…
Phúc núôt nghẹn làm thinh:
– Cho anh chọc, em không que đâu. Hỏi để biết vậy thôi… Chớ ai bệnh hoạn, ốm đau gì kệ họ…
Khải lắc đầu:
– Người bạc bẽo. Khi mình bệnh người ta hàng ngày hỏi thăm, tự nguyện đẩy xe giùm, tự nguyện cho mượn bao nhiêu bao nhạc, tự nguyện đem tới bao nhiêu gói ô mai và tự nguyện đủ thứ… Kể không nổi…
Phúc ngắt lời:
– Nhưng anh ấy không có bệnh.
Khải khoanh tay:
– Sao em biết?
Phúc ấm ức, cô trả lời bừa:
– Có làm gì đâu mà bệnh
Khải cười to:
– Bắt đầu quạu cọ nói càn, nói như vậy cũng cũng. Chắc bệnh hoạn chỉ dành cho những người hay nhõng nhẽo như em vậy đó.
Rồi anh nghiêm túc:
– Tối anh đến chở em đi thăm Nguyên… Sao? Đắn đo gì vậy? Có ông anh hết ý vậy còn muốn gì nữa?
Phúc im lặng. Cô thầm cảm ơn anh Khải. Dù gì đi với anh Khải cũng hay hơn đi một mình… Nhưng biết Nguyên có mong cô không? Tình yêu. Ơi! Tương phản và quyến rũ.

Tiếng chuông leng keng ở ngoài cổng làm Phúc vội vàng chạy ra. Không phải là Nguyên. Cô ấm ức hơi hất cái cằm bướng bỉnh lên hỏi trống không:
– Kiếm ai?
– Xin lỗi cô bé. Có phải nhà Diệp Thơ không?
Phúc hơi bất ngờ trước cái giọng nam ngọt ngào đó… A! Bà Thơ hay thật… Cô mở rộng cánh cửa sắt ra
– Anh kiếm chị Hai tui có việc gì không?
Phúc vừa buông cái nhìn hơi thách thức về phía người đối diện vừa tò mò xem tướng… Một anh chàng xem cũng trên mức trung bình về mọi mặt, chỉ tiếc có một nổt ruồi khá to bên mép đang nở một nụ cười cầu tài hết cỡ với cô
– À! Diệp Thơ hẹn anh tối nay tới cho… biết nhà… Bé là Mai hay Phúc vậy?
Phúc “hứ” một tiếng trong miệng. “Chà! Nắm lí lịch nhà bà Thơ khá kĩ đó. Nhưng hôm nay anh chàng có nốt ruồi Thiện Sĩ này quên coi ngày nên ngày đầu tiên đến nhà người đẹp đã đụng phải bà cô nỏ mồm rồi… ”. Phúc chẳng buồn mời anh ta vào nhà, cũng chẳng buồn trả lời. Cô cất cao giọng:
– Ủa! Hồi nào đến giờ, bạn chị Thơ đâu có ai.. như anh?
Cái giọng ngọt ngào lại pha thêm chút nịnh đầm:
– Anh mới hân hạnh quen Thơ… Nếu anh đoán không lầm, chắc bé là Phúc “Gỗ mun” phải không?
Phúc trố mắt. Bà Thơ này quá quắt, chưa chi dã nói lắm điều… Cô cong môi:
– Thế anh là ai? Tên gì? Nghề nghiệp?
– Chà! Đi thi hùng bịên không ngán bằng thi tài ăn nói với mấy cô “choai choai”. Muốn anh khai lí lịch ít ra cô bé cũng cho anh vào nhà đã chớ.
Phúc bướng bỉnh trêu:
– Không được. Nhập gia tuỳ tục. Không thành thật khai báo thì không những không được vào nhà mà còn không được gặp chị Hai tui…
Vừa lúc Diệp Thơ trong nhà bước ra. Mặt cô tươi như hoa, đôi mắt lung linh trông thật đáng yêu. Cô vừa nhỏ nhẹ vừa ngọt ngào:
– Anh mới tới!
Anh chàng… nốt ruồi cười tình tứ:
– Anh tới được chừng hai phút. Gặp cô bé này…
Thơ mỉm cười:
– Em út của Thơ đó. Nó nghịch lắm. Chắc nãy giờ đã phá anh rồi.
– Đâu có gì đâu. Anh em nói chuỵên vui mà…
Phúc liếc xéo anh ta. Cái miệng xạo thật! Cô khẽ nhếch môi cười rồi lững thững bước ra sau vườn. Ôi! Tội nghiệp anh Dương, người hùng lỡ vận của chị Thơ. Mà không, chị Thơ đã đổi dạ thay lòng rồi… Tên nốt ruồi này trông bề ngoài cũng xịn, cúp bóng loáng, quần áo, tóc tai chải chuốt… Phúc nhún vai ngao ngán. Vẫn có những người thích đặt tình yêu lên trên nền tảng tiền bạc, danh vọng. Chị Thơ là người như thế, Phúc thở dài. Cô không bao giờ muốn những chẳng hiểu sao ý nghĩ nên để cho chị Thơ vỡ mộng phù du cứ lởn vởn trong đầu Phúc. “Nếu giàu sẽ có hạnh phúc thì sao ba mẹ Nguyên lại chia tay nhau và Nguyên nữa, sao anh luôn bị dằn vặt bởi mặc cảm. Phúc không hiểu nổi…”
Phúc bắt đầu trông Khải. Gần tám giờ rồi… Không lẽ anh Khải hứa cuội? Phúc thơ thẩn đi ra đi vào ngoài sân, cô vừa đến ngồi bên băng đá thì lại có tiếng leng keng ngoài cổng…
Phúc nhỏm dậy – không phải là anh Khải vì nếu là Khải thì anh đã mở cổng vào rồi. Cô bước vội ra trước lòng đầy hi vọng…
– Có Mai ở nhà không Phúc?
Cô gượng gạo cười như mếu:
– Dạ có! Anh Trường vào nhà chơi. Để em đi gọi chị Mai…
Vòng ra ngã sau, cô vào bếp rồi lên lầu:
– Chị Mai ơi! Anh Trường tới…
Mắt không rời quyển sách, Mai hỏi:
– Thật không đó nhỏ?
Phúc buồn thiu ngẫm nghĩ: “Hạnh phúc vô cùng cho những người tưởng răng “Gỗ mun” đùa lúc này.” Cô phụng phịu:
– Thật mà! Ai ở không đâu đi nói đùa, có điều trong phòng khách chị Thơ cũng đang có bạn… Chắc anh Trường ngồi ngoài xích đu chờ chị đó.
Mai vội vàng vứt quyển sách lên bàn. Cô bước nhanh xuống cầu thang. Phúc nhìn theo chị với chút nỗi niềm riêng tư…
Chỉ có Phúc là cô đơn và đang thèm khóc quá sức. Cô xuống lầu vào phòng bà Thanh. Má cô đang ngồi tính toán sổ sách. Bỗng dưng cô sà xuống bên mẹ dỗi hờn như ngày xưa khi cô bị hai chị nghỉ ra không cho giỡn chung:
– Má! Không ai thèm chơi với con hết kìa!
Bà Thanh phì cười:
– Hồi nhỏ má còn phân xử được. Giờ lớn rồi phải tự kiếm bạn chớ… Mà nè! Hôm rày sao không thấy thằng Nguyên ghé?
Phúc bối rối, cô ôm gối lăn một vòng trên giường mắt nhìn lên trần nhà. Phúc vờ nói trớ sang chuyện khác:
– Ba đánh cờ ở nhà bác Diệp hả má?
Bà Thanh gật đầu, bà nhìn con cười cười:
– Không ai chơi thì ở không cộng sổ giùm má coi
Phúc ngồi dậy:
– Máy tính má để đâu?
– Trong hộc bàn đó
Phúc cắm cúi tính sổ. Bà Thanh ra sau lui cui gì đó dưới bếp.
Chín giờ mười lăm… Phúc buồn bã đứng dậy bước ra phòng khách. Nhìn vào tivi, cô cắn môi:
– Mình sẽ ghi gì vào nhật kí đêm nay? Không lẽ phải ghi thêm một chữ bùôn to tướng như hôm qua, hôm kia, hôm nào đó đã ghi?
– Phúc!
Tiếng chị Thơ vang lên làm cô giật mình. Phúc vội vã bỏ hai chân đang để trên ghế salon xuống… Dù đang mơ mộng cô vẫn sợ bị la về cái tội ngồi đâu gác đó. Có lẽ thao tác của cô nhanh và điêu luỵên lắm hay sao mà chị Thơ phá ra cười:
– Có ai rầy đâu mà bỏ chân xuống nhanh dữ vậy? Người ta kiếm đang chờ ngoài sân kìa.
Phúc nhìn chị Thơ ngờ vực. Cô sợ bị đánh cú “rờ ve” vào phút chót lắm. Có thể chị Thơ nói dối để trả đũa vì tội cô dám chất vấn anh chàng Thiện Sĩ của chỉ… Phúc ngồi làm tỉnh, tiếp tục xem tivi…
Thơ trợn mắt:
– Ơ hay! Bộ chị nói giỡn sao chớ? Ông Nguyên đợi em…
Thơ chưa nói dứt câu Phúc đã đứng dậy. Rồi như chợt thấy mình hơi vội vã, cô ngượng ngùng từ từ xỏ chân vào dép và chậm rãi bước ra sân. Tim cô đập mạnh… Người đâu mà ác đến thế kia chớ…
Phúc thấy Nguyên đang ngồi chờ trên ghế đá. Niềm hạnh phúc, nỗi nhớ mong và lòng giận dỗi làm cô muốn khóc. Phúc ngồi xuống bên Nguyên, cô không nhìn anh mà lại nhìn vào khoảng tối của những cành lá trong sân. Nhất định không thèm nói trước, cô vừa nhủ với lòng vừa ấm ức nghe mùi hoa dạ lí thơm nồng đến muống choáng váng…
Dĩ nhiên người thua cuộc phải là Nguyên rồi. Rõ là đàn ông lúc nào cũng phải có những nhượng bộ nhất thời như con bé Bích nói. Nguyên thừa biết cô giận đó chớ nhưng anh vẫn bình thản như không. Hai người ngồi im nghe hương đêm ngọt ngào… Cuối cùng, Nguyên nhẹ nhàng kéo cô vào lòng âu yếm:
– Trẻ con vừa thôi. Xa nhau hai tuần không làm em người lớn ra chút nào sao, “Gỗ mun”?
Phúc không trả lời, cô tức tưởi:
– Tại sao anh ác với Phúc vậy? Khi không bỏ em suốt hai tuần để em phải khổ sở, lo âu đủ thứ…
– Anh muốn em và anh có thời gian để suy nghĩ kĩ khi chúng ta nói yêu nhau thì mới là bắt đầu của những thử thách thôi Phúc ạ.
Phúc hờn dỗi:
– Anh làm như thế để làm gì khi chúng ta đã yêu? Vậy anh đã nghĩ gì trong nửa tháng trời đó?
Nguyên nhìn Phúc cười:
– Anh nghĩ đến em nhưng lại cố không tìm đến em. Cuối cùng chịu hết nổi anh đến nhà Khải rồi đến đây. Anh làm thế để xem sức chịu đựng của anh khi không có em nó sẽ đến cỡ nào… Anh thua rồi. Nghĩ lại anh thấy mình ngốc vì đã để thời gian trôi qua một cách vô ích trong khi hai đứa nhớ nhau muốn điên…
Phúc giả vờ ngồi xa ra:
– Anh có biết trong hai tuần lễ đó em đã suy nghĩ và rút ra quyết định gì không?
Nguyên lại kéo Phúc sát vào người mình:
– Quýêt định gì? Nói mau đi “Gỗ mun”!
– Em quyết định không yêu anh nữa
– Thật không?
– Sao lại không? Rõ ràng em đâu thèm nhắc nhở hỏi thăm xe anh ra sao đâu?
– Thế thì anh phải bắt em yêu anh mới được
Phúc thách thức:
– Không dễ đâu. Bằng cách nào?
– Bằng cách này nè…
Nguyên nâng cằm Phúc lên đắm đuối hôn cô. Phúc vòng tay ra sau lưng Nguyên, cô ngây ngất vì nụ hôn kéo dài đầy mê hoặc của anh, bất chợt cô xô mạnh Nguyên ra rồi khổ sở gục vào lưng ghế:
– Nguyên ơi! Em ghen, em không chịu được khi nghĩ rằng anh… anh… môi anh đã từng hôn người ta.
Nguyên thở dài:
– Phúc! Suốt nửa tháng trời anh đã nghĩ rất sâu. Khi đã thực sự yêu, anh phải suy tư và lo cho tương lai nhiều hơn là nhớ về quá khứ. Nói như vậy không có nghĩa là anh bảo em hãy quên hết những dĩ vãng đời anh. Điều ray rứt anh là anh sẽ làm khổ em. Anh đã ngỡ rằng cùng với tình yêu trong trắng của em, tất cả cuộc đời anh sẽ thay đổi. Anh ngỡ rằng anh sẽ bắt đầu đi lại từ đầu tất cả mọi cái để hướng về tương lai cho đẹp hơn. Nhưng không được Phúc ạ! Người ta khó lòng tha thứ cho bản thân mình khi đã sống qua những tháng ngày như anh đã sống. Anh đã định không đến với em nữa. Nhưng khổ nỗi, anh đã bị em bắt mất hồn vía rồi. Điều mơ ước duy nhất của anh hiện nay là tình yêu của em. Bản thân em là tất cả những gì tốt đẹp nhất mà anh cần có… Em bây giờ là một phần đời của anh. Em đừng ghen với những con người không xứng đáng để em phải khổ sở. Em nghĩ rằng anh yêu họ? Không đâu Phúc ạ! Họ không là gì trong anh cả.
Nguyên lại kéo Phúc vào lòng, anh dịu dàng:
– Phúc có biết là anh xúc động như thế nào khi hôn em buổi chiều hôm ấy không? Anh sung sướng vì biết mình là người đầu tiên mà em yêu, thì anh cũng hiểu được lòng hờn ghen của em ra sao khi nghĩ rằng anh đã từng hôn những người con gái khác như đã hôn em.
Bóp nhẹ bàn tay Phúc, Nguyên nói:
– Hứa với anh đi. Đừng bao giờ phải khổ vì những chuyện ấy nữa. Hãy nghĩ rằng anh rất yêu em. Cô bé của trái tim anh.
Phúc nằm ngoan trong vòng tay Nguyên. Trái tim bướng bỉnh dễ thương của cô được ru bằng những lời thầm thì của người cô yêu. Nguyên lại hôn cô. Phúc nhắm mắt đón nhận môi anh nồng nàn, quyến rũ, cô thì thầm bên tai Nguyên:
– Dù anh như thế nào em cũng yêu anh mãi mãi
Nguyên siết cô thật mạnh:
– Anh phải về, khuya rồi, má Phúc rầy thì kì lắm…
Phúc hái vội chùm dạ lí bỏ vào túi áo Nguyên. Cô chớp chớp nũng nịu:
– Đem về để trên gối… và nằm mơ chỉ được thấy mình em thôi.
Nguyên cười. Anh hôn phớt lên trán Phúc. Khép cánh cửa lại, cô bâng khuâng bước lên lầu. Phúc mở quyển nhật kí nhỏ ra. Cô đặt bút nắn nót những câu thơ từ đâu vừa đậu lại với tâm hồn hay mơ mộng, dễ xúc cảm của cô. Khi yêu, Phúc cũng có thể làm được bao điều kì diệu như mọi người…
Mỗi lần anh đến
Phập phồng tim em
Lá khô dưới thềm
Xào xạc trêu chọc
Gió đùa tóc ngắn
Trăng vờn lá cây
Dạ lí vì ai
Xoè đôi cánh trắng
Mùi hoa nồng gắt
Choáng váng cả đầu
Đôi môi tìm nhau
Âm thầm bóng tối
Thời gian-khổ nỗi
Vô tình cứ trôi
Anh về, nhỏ ơi!
Vội hôn lần nữa
Em ra khép cửa
Gió lùa qua tim…
Phúc cất quyển sổ vào hộc bàn. Cô ra ban công đứng nhìn xuống sân. Hình như lúc nãy anh quên chúc em ngủ ngon… Nhưng đêm nay chúng mình sẽ ngủ thật ngon phải không anh yêu dấu… Vừa mới bên nhau mà em lại nhớ anh nữa rồi… Tình yêu thật là lạ phải không anh?

VN88