Chương 6
Sân trường sáng sớm còn vắng người.Phúc lang thang dọc theo những hành lang rộng hun hút.
Buồn quá, buồn quá. Có bao giờ Hoài Phúc phải nghĩ đến, nói đến từ buồn như hôm nay đâu? Cô vừa đi tới lớp học vừa hát nho nhỏ cho một mình nghe:
“Em đến bên đời, vui buồn đi nhé. Đời sẽ trôi xuôi, qua ghềnh qua suối, một nét thương thôi, riêng cho một người,…”
Cô ngồi xuống bàn của mình nhìn ra cửa khuôn viên cũng bắt đầu lác đác vào học. Có hai người ngoài hành lang đứng nhìn vào lớp như kiếm ai. Một người tóc dài,son phấn khá đậm đến bên cô hỏi:
– Xin lỗi, lớp có ai tên Phúc không?
– Em đây. Có gì không chị?
Ngỡ ngàng một chút, cô ta nhìn Phúc hơi lâu nói:
– Có một Phúc thôi sao?
– Vâng!
– Vậy chắc không phải đâu. Xin lỗi nhé, cô bé.
Phúc ngơ ngác nhìn theo. Lạ thật, cả hai người này cô chưa quen, nhưng trông không lạ, có thể đã gặp ở đâu đó rồi…
Tiết đàm thoại của thầy Bình luôn là tiết sinh động. Học viên gọi thầy là John Lennon vì trông ông ta khá giống nhân vật nổi tiếng John Lennon trong ban nhạc Beatles vậy.
Giờ của ông, Phúc là người luôn phát biểu sôi nổi. Cô thích cái trẻ trung và những động tác diễn đạt đầy kịch tính của ông. Vào lớp ôngkhông nói tiếng Việt nên đôi khi để diễn đạt ý ông phải sử dụng những động tác cho người khác hiểu.
Hôm nay nhìn ông cô cứ thấy ngờ ngợ. Cái miệng rộng cùng nụ cười hơi nhếch làm cô liên tưởng tới một người cô đang ghét…
Cô không tập trung tư tưởng được. Cô cứ chú ý đến cặp kính gọng tròn ngộ nghĩnh, mái tóc phủ ót mềm mại trông thầy giống nghệ sĩ hơn là giáo viên. Hình như thầy Bình cũng thích cái biệt danh mọi người gán cho mình nên ông chẳng tiếc thời gian để chăm sóc mái tóc và o bế cái kính gọng tròn. Nghe các chị lớn tuổi trong lớp nói thì thầy Bình cũng là một mẫu người đặc biệt. Ông đi dạy để tiêu khiển, đi dạy cho vui, chớ ông là giám đốc một trung tâm tin học khá lớn. Mỗi tuần ông dạy thêm một vài giờ đàm thoại. Có lẽ ông là người thích được trình diễn? Phúc để ý thấy mắt ông hay liếc rất sắc về phía các chị trong lớp.
Ông rất lịch sự với phái đẹp, ông sống độc thân và quan hệ khá rộng với phụ nữ.
Hết tiết, Phúc mang túi xách lên vai bước ra cửa lớp. Thầy Bình ra trước, ông chợt xoay người lại dí dí ngón tay vào Phúc nói trống không:
– Độ này học lo ra quá, mấy hôm nay lười phát biểu lắm nghe. Sao vậy? Có ốm đau gì không?
Phúc lắc đầu, thầy Bình cười:
– Ráng nhe. Em có khiếu học ngoại ngữ đấy.
Rẽ sang trái, cô bước xuống lầu. Phúc lại gặp hai người phụ nữ ban sáng. Vẫn cái nhìn chăm chú, hai người tò mò trông theo cô. Phúc bực mình suy nghĩ:
– Cái gì vậy…?
Và cô cũng chợt nhớ ra. Người con gái tóc dài hình như là nhân viên ở trung tâm tin học cô đang học, nhưng tại sao ánh mắt cô ta cứ chằm chằm nhìn cô thế. Phúc lắc đầu. Cô đang suy nghĩ và nhớ vẩn vơ nhiều thứ lắm…
*
* *
Mấy hôm nay Phúc đã lấy lại sự thăng bằng, bản tính nghịch, bướng đã trở về với cô. Mỗi buổi sáng, buổi chiều, có đụng độ, cô và Nguyễn vẫn thản nhiên coi như không thấy nhau, dù trong lòng cô bão tốt nổi lên dữ dội. Cô muốn chứng tỏ cho hắn thấy cô đã lớn rồi, cái chuyện giận dỗi kia là chuyện trẻ con. Bây giờ cô không nói chuyện với hắn vì cô thấy không hợp với hắn. Thế thôi!
Tối nay, Phúc ngồi trước bàn học suy nghĩ vẩn vơ. Tự dưng cô lại viết cái quyển sổ ca rô nhỏ ngoài bìa có hình hai chú mèo xinh xắn. Những dòng chữ như một lời thú tội hiện ra bộc bạch, hồn nhiên:
“Trái tim tôi
Ngày xưa
Dễ thương ghê!
Sao bây giờ
Khó bảo
Ngày xưa
Nó vô tư
Ngoan ngoãn
Nghe lời tôi
Mọi điều
Hết thảy
Bây giờ
Nó bướng bỉnh
Lì lợm
Chỉ nghe lời
Tán tỉnh
Của trái tim
Ai kia
Dễ ghét!
Trái tim kia
Tôi cứ tưởng
Hiền lành
Ai ngờ
Nó dữ dằn
Vì nó là
Trái tim
Của quỉ sứ”.
Phúc buông viết. Cô không ngờ mình lại ghi như thế. Cô gấp quyển sổ ca rô lại. Trái tim dễ thương của cô lại đau khổ vì trái tim của quỉ dữ? Cô xốc lại chồng sách trên bàn, cô lôi ra cuốn thơ tình cũ kĩ, vàng ố xa xưa của cô Út. Cô lật từng trang, một mảnh giấy pelure vàng cũ rơi ra. Một bài thơ tình? Đúng là một bài thơ tình buồn
“Tháng chín nhặt chiếc lá rơi
Chiếc lá cuối mùa đông thương thân tàn úa
Tháng mười đứng giữa hoang vu
Những kẻ qua đường đều mang mặt nạ
Tháng chạp lỡ chuyến đi xa
Căn gác trống không
Đôi chân buốt giá
Tháng giêng sao chưa ra hoa
Tháng ba sao không kết trái
Ngỡ ngàng đến với tháng tư
Bên hàng xóm hát hoài bản cũ
Bây giờ tháng mấy rồi hở em?…”
Dưới bài thơ ghi vỏn vẹn: Vũ gởi Phương
Phúc buồn bã đọc bài thơ lần nữa. Khi yêu người ta viết, nói, hát, vẽ và cả ăn nữa đều khác thường. Phúc nhìn mình trong gương, lòng bỗng lạnh theo câu thơ:
“Tháng mười đứng giữa hoang vu
Những kẻ qua đường đều mang mặt nạ…”
Cô không hiểu Nguyên đã mang chiếc mặt nạ nào khi đến với cô. Vừa lúc máy cassette lại vang lên bản nhạc cũ “Bây giờ tháng mấy rồi hở em”. Bài hát xưa của người xưa và xưa cả của bây giờ. Chỉ có tình yêu là luôn mới lạ. Phúc bỏ bài thơ tình vào quyển thơ rồi để nó vào chỗ cũ. Cô với tay xé tờ lịch trên vách. Một ngày nữa bắt đầu, thời gian không nghỉ bao giờ…
*
* *
Rồi ngày sinh nhật của Bích cũng tới, chiều chúa nhật, Phúc mặc bộ đồ đầm trắng duy nhất cô có, đôi giày escapin nhọn gót màu trắng của chị Thơ, ví cầm trên tay cũng trắng của chị Mai. Trông cô lớn hẳn lên.
Mai kéo Phúc lại, cô cẩn thận thoa cho em mình một tí phấn hồng, kẻ chút mắt xanh, tô môi phơn phớt rồi Mai đẩy Phúc ra trước gương. Phúc ngạc nhiên nhìn mình. Cô cười cười nói với chị:
– Trông cũng không tệ lắm, chị Mai nhỉ?
– Ừ! Trông được lắm. Coi chừng ông Nguyên mất hồn đẩy xe không nổi.
Phúc xụ mặt xuống:
– Thấy ghét, đừng nói tới hắn mà chị Mai
Mai cười:
– Trẻ con vừa thôi chứ.
Phúc giận dỗi, cô ra sân ngồi trên chiếc ghế đá để chờ Quang. Gói quà sinh nhật nho nhỏ để kế bên, cô cứ sốt ruột vuốt cái nơ cột quà… Khải và Nguyên đẩy xe về tới. Khải tủm tỉm:
– “Gỗ mun” diện ác ta. Sẵn tài xế chưa? Ra xe ba bánh có người xung phong đẩy liền hà?
Phúc liếc anh Khải bằng cặp mắt tô xanh lóng lánh:
– Anh làm như em là thùng xà bông hay thùng mì gói vậy…
Nguyên tỉnh bơ coi như không thấy Phúc
Anh chẳng nói chẳng rằng, cứ lầm lì khiêng hàng vào bếp. Phúc thấy nghèn nghẹn ở ngực… “sao mà hắn dễ ghét vậy…”
Vừa lúc Quang tới, Quang ngồi trên xe đưa tay lên chào Khải rồi bóp kèn inh ỏi. Phúc đứng dậy cười rạng rỡ. Cô vui vẻ vẫy tay với mọi người.
– Em đi à nhe!
Phúc tự tin bước những bước chân thoăn thoắt của mình ra trước cổng, đường hoàng ngồi trên yên sau lưng Quang. Cô không nhìn lại nên không thấy một người đứng trong bếp trông theo cô với lòng buồn vô hạn.
Quang cho xe chạy chầm chậm. Gió buổi tối mát thổi tung váy Phúc. Cô cứ phải đưa tay giữ tà áo. Quang tán tỉnh:
– Phúc hôm nay dễ thương ác
Phúc chanh chua:
– Phúc không có tiền lẻ đâu…
– Thì cho tiền chẵn. Quang đâu quen xài tiền lẻ.
– Vậy Quang về xin má ở nhà đi…
Quang cười:
– Đùa một chút mà làm gì quạu vậy, lớp trưởng.
Phúc làm thinh. Cô cũng không hiểu sao mình quạu thế. Cô nhẹ nhàng nói với Quang:
– Quang chở Hà lên nhà Bích từ sáng hả?
Quang gật đầu. Phúc tán vào:
– Công nhận Hà khéo tay thật chớ. Nấu ăn và làm bánh cũng tuyệt. Quang có lí lắm mới chọn Hà đó.
Quang hồ hởi:
– Lớp mình cặp cặp cũng nhiều hả Phúc? Cũng nhờ lớp trưởng thông cảm, nên hồi đó bọn này mới có điều kiện cúp tiết đi chơi chớ…
Phúc im lặng. Hồi đó… hồi đó Phúc có để ý gì chuyện yêu đương đâu. Cô nghịch ngợm, chọc đứa này với đứa nọ, chọc cho vui thôi, nào ngờ những đứa ấy vẫn còn là của nhau đến mãi bây giờ.
Nhà Bích tối nay quả là nhộn nhịp. Bích trông như công chúa với chiếc áo đầm bằng soie phi màu hồng tươi, chiếc áo rộng cổ để lộ chiếc vòng đeo cổ khá đặc biệt. Đó là, một chiếc vòng bằng vàng hình con rắn, con rắn nhỏ nằm ngoan trên chiếc cỏ thanh thanh trắng nõn. Phúc thầm nghĩ: “Con bé trang sức độc đáo đó chớ? Rồi cô cũng chợt phát hiện thêm trên cánh tay của Bích cũng có một con rắn vàng nhe răng ra như chiếc vòng cổ. Bích có vẻ hãnh diện trước cái nhìn của Phúc. Cô cười thật tươi:
– Quỉ! Sao tới trễ vậy?
– Tại thằng Quang trễ chớ có phải tại tao đâu.
Bích ngắm nghía Phúc:
– Trông được đó, nhưng con nhà lành quá.
– Chớ mày muốn tao con nhà rách hở?
– Ừ! Vào mà xem tụi nó rách tùm lum.
Long từ trong bước ra. Anh chàng hôm nay trông tề chỉnh ra phết. Áo chemise màu cỏ úa đúng mode và chiếc cà vạt màu kem. Long lém lỉnh:
– Báo cáo lớp trưởng, lớp đủ chỉ có lớp trưởng là trễ thôi.
Tằng hắng một cái Long giả vờ ra lệnh:
– Vì lí do trễ nên lớp trưởng được đặc cách ngồi riêng. Mời theo tôi.
Phúc hăm he:
– Ấm mưu gì đây? Vua thì phải có quân. Cho vua ngồi riêng là không được đâu.
– Yên trí! Yên trí! Có người phục vụ vua mà.
Phúc bước theo Long và Bích. Phòng khách hôm nay trông khác hẳn với những chùm đèn sáng treo trên trần. Tiếng nhạc trầm trầm vang ra từ hai chiếc loa nghe ấm và vang. Phúc thấy nhóm bạn cũ đang tập trung ồn ào một bàn. Lũ con gái đứa nào trông cũng quyến rũ và lạ hoắc vì ăn mặc, trang điểm. Hà khá chững chạc trong chiếc sườn xám đen thêu hai đoá hoa cúc vàng trước ngực, đôi bông tòn ten màu đen to làm gương mặt cô vừa trẻ trung, vừa người lớn. Thanh với mái tóc xù rất bụi và chiếc jupe bó hở vai, hở ngực màu đỏ tươi. Oanh thì lại dịu dàng trong chiếc “xoarê” màu trắng.
Phúc hơi lúng túng một chút khi nhìn những cô gái khác… Ai cũng bạo trong ăn mặc, Phúc lấy lại tự chủ, cô hất hàm nhìn đám bạn:
– Tụi bây đẹp thiệt, tối nay bọn con trai phải chết hết.
Hà tấn công:
– Tụi tao thuộc loại cũ rồi. Tối nay con Bích ưu tiên cho mày, và tụi tao thấy bổn phận mình là phải tạo cơ hội, điều kiện để lớp trưởng được vui…
– Vừa phải thôi mày. Tại sao không chừa chỗ cho tao ở bàn này?
– Ấy! Đó là điều kiện đầu tiên cho những cơ hội tiếp theo.
Oanh vừa nói vừa cười. Cô đẩy Phúc tới trước. Phúc lắc đầu:
– Tao ngồi với tụi bây hà…
Long đi quay trở lại. Theo sau anh là một chàng trai tướng tá cao lớn. Long lịch sự và nói nghiêm chỉnh:
– Mời Phúc vào đây.
Phúc lưỡng lự. Nếu từ chối rõ là mất mặt Long. Cô mỉm cười bước theo hai người sau khi đã nhéo một cái vào cánh tay trần xinh xắn của Hà.
Long nói:
– Hai người làm quen với nhau nhé. Đây là Hoài Phúc, bạn học phổ thông với hai đứa tôi. Còn đây là Luân, đang học chung với Long.
Quay sang Luân, Long nói:
– Nhờ Luân chăm sóc Phúc giùm tối nay
Luân sốt sắng:
– Được mà, bạn của Long là bạn của Luân. Bây giờ mời Phúc ngồi vào bàn cái đã.
Anh chàng nhanh nhảu kéo ghế cho Phúc rồi làm một màn giới thiệu. Phúc mỉm cười đáp lại. Đa số là bạn của Long. Các cô gái nhìn Phúc an tâm vì so ra Phúc giống một số bé học sinh phổ thông hơn là một cô tiểu thơ đi dạ hội. Phúc cảm thấy hơi lạc lõng một chút. Cô bối rối hướng mắt nhìn của mình đi khắp nơi…
Luân là một tay ăn nói có hạng. Anh chàng làm hoạt náo viên trong bàn và tận tình chăm sóc Phúc. Luân tự nhiên bỏ thức ăn vào chén Phúc. Cô ức Bích lắm. Khi không sắp cô vào một chỗ chẳng rơ gì cả. Hết quậy mấy đứa bạn cũ… Luân pha trò:
– Sao ăn như mèo thế Phúc? Đừng để Bích rầy tôi về tội để Phúc đói nhe!
– Luân đừng lo, Phúc vẫn ăn tự nhiên đây mà.
– Một chút xíu rượu nhé? Rượu dâu nhẹ lắm
– Phúc không quen
– Vậy càng nên uống. Mọi thói quen đều không tốt, nhưng người ta cần làm quen để biết thói quen là thế nào.
Phúc mỉa mai:
– Nói lòng vòng cũng là một thói quen?
Luân cười rất tỉnh:
– Đó là một thói quen tốt… Luân mời Phúc nhấp môi một chút. Rượu làm người ta trở nên linh hoạt, sôi nổi hơn.
Bích cầm đến một li rượu nhỏ:
– Uống với tao, Phúc.
Phúc nhìn Bích, cô cầm lấy li rượu từ tay Bích. Màu rượu đỏ tím trông là lạ:
– Uống đi Phúc, dâu Đà Lạt mẹ tao làm rượu đấy. Không say đâu mà lo.
Phúc nhìn Luân, cô uống cạn li của Bích rồi cầm lấy li của Luân, cô nói: – Ly thứ nhất, chúc Bích thêm một tuổi lớn. Li thứ hai, chúc Bích và Long thêm một tuổi tình.
Luân cười, anh rót thêm rượu cho Phúc. Phúc nhìn Luân:
– Ly thứ ba, mừng gặp bạn mới.
– Phúc đã làm quen với một thói quen rồi đó Phúc “phản phé”
Cô cười cười:
– Không! Phúc gặp lại một thói quen mình đã bỏ. Rượu có gì là lạ đâu..
Luân hơi ngạc nhiên… Phúc đưa ly không cho Luân. Bích nói:
– Giao Phúc cho Luân nhé!
– Bích yên trí.
Phúc cảm thấy nóng người vì men cay. Cô nhìn Luân. Anh chàng cũng không đến nỗi xấu trai. Có điều Phúc không ưng ý vì cô rất ghét đàn ông đeo vàng, mà ở Luân, vàng có ở cổ, vàng ở bàn tay, và hình như ở cả nút áo “măn sét”.. Phúc chán nản đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, cô bắt gặp một người đàn ông đứng đó có vẻ trầm tư cô độc…
– Ăn đi Phúc
Phúc gượng cười. Cô cầm đũa lên:
– Phúc muốn uống tí rượu nữa.
– Có ngay
– Luân nè
– Có mặt
– Luân biết ai đứng chỗ cửa sổ không?
– À! Anh hai của Long. Có gì không?
Phúc hơi giận vì câu hỏi lẽ ra không nên có ở một cô gái đối với người mới quen, cô tảng lờ cầm rượu lên uống tiếp… Tự dưng Phúc muốn rời bàn để đến cửa sổ.
Tiếng Luân vang lên ân cần:
– Phúc uống rượu khá đấy chứ!
– Vậy sao?
Phúc cười cợt:
– Người ta bảo “rượu ngon nhờ có bạn hiền” mà. Một li nữa vì tình bạn nhé, Luân?
Cô uống cạn li, vừa uống cô vừa có cảm giác nhìn trộm
– Phúc biết nhảy chớ?
– Có thể biết mà cũng có thể không
– Câu trả lời lí thú
Phúc xoay người lại. Người đàn ông là anh hai của Long đã đứng sau lưng cô. Luân đưa tay ra bắt, Phúc lạnh lùng nhìn anh ta. Luân nói:
– Vừa có người thắc mắc về anh đó anh Hải.
– Chắc cô bé này phải không?
Phúc thấy nóng mặt. Cô trả lời:
– Tôi chỉ thắc mắc về một người. Một con người un homme…
– Khổ một cái con người ấy lại là tôi. Sao? Cô bé muốn biết gì?
Phúc ngượng ngùng liếc Luân. Cô khe khẽ đứng dậy, người cô nhè nhẹ say say
– Xin lỗi Luân, Phúc muốn ra sân cho thoáng một chút
Luân nhìn người đàn ông, anh ta cười khi Phúc bước ra… Trời đã tối rồi, gió làm cô khoan khoái. Cô uống hơi nhiều. Tại sao thế? Cô bực bội gì, giận dỗi ai?
– Cô bé chưa trả lời câu hỏi của tôi đã vội vã ra đây
Hải đứng nghiêng người tựa vào cột ngoài mái hiên. Mắt anh ta sáng long lanh trong bóng tối, anh bước lại gần Phúc. Mặt Hải giống Nguyên quá. Phúc nhắm mắt lại… Cô chỉ tưởng tượng thôi.
– Tôi thấy anh giống một người
– Chắc giống người yêu cô?
Phúc bặm môi, cô bỗng muốn có một bờ vai nào cho cô úp mặt vào nũng nịu, và cô cứ đớn đau với ý nghĩ kì quặc đó.
– Này cô bé, tôi nay cô uống nhiều rượu đấy. Có thể vì thế nên tôi mới được hân hạnh giống chàng nào đó của cô giữa đám đông này.
Hải lắc đầu:
– Cô lầm rồi. Tôi không cô đơn, có điều hơi lạc lõng. Giống như cô vậy mà…
Hải chăm chú nhìn Phúc:
– Cô bé đang có chuyện buồn. Người có chuyện buồn không nên đến giữa đám đông và cũng không nên uống rượu.
Phúc ngạc nhiên. Sao người đàn ông này có thể nhanh chóng cảm thông với cô như vậy. Cô buột miệng:
– Anh nói tiếp đi
– Nói về tôi hay nói về cô?
Phúc nhìn lên trời:
– Nói về chúng ta, những con người
Hải cười to:
– Chỉ nên nói về một người thôi. Một cô bé đang đi tìm những cái không có ở nơi cô ta tưởng có.
Phúc nhíu mày, Hải châm thuốc hút:
– Tôi nói có đúng không? Lẽ ra tối nay tôi đã không có mặt ở đây, tôi cũng đang đi tìm những cái không có ở nơi tôi tưởng có. Tôi chợt bắt gặp cô, nơi cô có nét gì là lạ, mắt cô lơ đãng như tìm kiếm và cô lại uống nhiều li quá…. Chẳng nên như thế đâu cô bé.
Phúc bực bội với chính cô. Phúc ghét ai đi sâu vào đời sống riêng tư sâu kín của trái tim cô. Phúc ngạo nghễ:
– Đàn ông ai cũng quá tự tin. Họ nói và nghĩ rằng mình đúng. Anh cho là tôi đang chạy trốn cái có thật và tìm kiếm cái không có thật à?
Phúc chợt im lặng. Trái tim cô nhói lên. Cô cứ lẩm bẩm đọc một cách thấm thía:
“Tháng mười đứng giữa hoang vu
Những kẻ qua đường đều mang mặt nạ…”
Chiếc mặt nạ Phúc mang nãy giờ đã bị một người lạ đánh rơi… Phúc ngơ ngác nhìn anh Hải. Anh ta đã đi vào nhà, và mang ra cho cô một li nước chanh
– Uống đi!
Phúc ngoan ngoãn uống hết li nước. Hải nhìn cô thương hại:
– Chưa say đâu nhưng nhớ đừng bao giờ dại dột như thế nữa. Nếu giận người yêu thì hãy về nhà chờ chàng ta đến xin lỗi. Nếu thất tình thì cũng về nhà ôm gối ngủ, từ từ tình yêu mới sẽ xuất hiện…
Luân từ trong đi ra:
– Nhất định phải mời Phúc nhảy bản đầu tiên mới được. Anh Hải thấy được không?
– Được quá đi chớ. Chỉ sợ cô ta bước không vững thôi.
Phúc cười:
– Đâu đến nỗi tệ vậy, vào Luân.
Phúc để mặt Hải đứng ngoài sân, cô vào nhà theo Luân lên sân thượng. Lên đến nơi cô ngồi xuống ghế, từ chối nhảy với Luân. Cô tìm Bích đòi về. Bích nhất định không cho và kéo cô ra góc xỉ vả:
– Điên chưa? Sao lại về? Tao làm cho thật xôm một phần cũng vì mày, tao muốn mày vui. Mà coi bộ mày không thích Luân hả?
Phúc lắc đầu:
– Luân, Hải gì tao chẳng biết, chẳng thích ai hết. Tao muốn về, mày kêu Quang chở tao về. Không tao đi xích lô à.
Bích cáu kỉnh:
– Về sớm làm quái gì, về ôm gối mà nhớ tên phu xe hả?
Phúc van lơn:
– Cho tao về đi Bích. Đừng bắt tao mang mặt nạ để vui đùa. Hôm nay như vầy tao thấy đủ rồi, đừng để tao chán.
Bích ngần ngừ nhìn Phúc:
– Mày thất tình thật rồi.
Thở dài, Bích nói:
– Được! Xuống dưới nhà trước đi, tao kêu Quang đưa mày về.
Anh chàng còn mải mê nhảy nhót cũng sốt sắng đưa Phúc về
– Sao không nhảy, Phúc?
– Phúc mệt rồi. Chịu khó đưa Phúc về xong Quang trở lại nhé
– Ờ!
Phúc ngất ngây với men say. Một tay vịn yên xe, một tay cô vuốt mái tóc ngắn. Cô xót xa nghĩ: sao không phải là Nguyên nhỉ, nếu là Nguyên chắc cô sẽ ngã đầu vào lưng anh. Phúc bỗng xấu hổ với ý nghĩ của mình.
Quang thả Phúc xuống trước cổng rồi quay lại nhà Bích. Cửa rào chỉ khép hờ. Bên trong nhà chắc moi người đang xem phim. Lúc trưa Phúc có nghe chị Thơ dụ anh Khải đi mượn đầu máy.
Phúc không muốn vào nhà. Cô thấy mình cô đơn quá. Phúc lại ra ngồi trên ghế đá thân quen. Thảy cái ví nhỏ kế bên, cô tựa tay lên băng ghế rồi ghé đầu vào đó.
Đầu óc cô ngầy ngật, trong người bứt rứt, rạo rực. Không lẽ mình say rượu à? Rượu trái cây cũng làm người ta say? Phải vào tắm mới được
Phúc chống tay định ngồi dậy thì đã thấy Nguyên từ phái nhà trên đi ra. Cô ngồi chết trân trân, trong lòng tủi hờn, giận dỗi ghê gớm
– Phúc đi chơi vui không?
– Dĩ nhiên là vui
Nguyên ngồi xuống bên cô, Phúc khó chịu nghĩ thầm: “Lúc nào cũng tự nhiên và tự động”
– Phúc còn giận tôi lắm thì phải?
Phúc lắc đầu, cô cắn môi:
– Không! Tôi không hề giận ai cả. Nói chi người đó là anh
Giọng Nguyên cố làm lành:
– Không giận mà xưng tôi…
Phúc bướng bỉnh:
– Tôi lớn rồi, tôi phải xưng hô cho đúng không thì người ta nghĩ rằng tôi là trẻ con.
– Sao Phúc không nghĩ “người ta” yêu cái trẻ con đó?
Phúc quay người lại tựa tay sau gáy nhìn Nguyên như thách thức:
– Người ta có thể yêu cái trẻ con, người ta cũng có thể yêu cái từng trải, nhưng người ta không yêu cái lì và dễ ghét như tôi. Tôi chỉ làm cho người khác khó chịu thôi.
Nguyên cười, mắt không rời Phúc:
– Em giận chừng nào trông đáng yêu chừng ấy.
Vừa nói Nguyên vừa chồm người sát bên cô. Phúc chỉ nhìn thấy đôi mắt Nguyên sáng rực và rất gần mặt mình. Hoảng hốt cô đưa tay đẩy Nguyên ra nhưng người cô sao mà yếu thế… Nguyên nhanh nhẹn và thô bạo choàng cánh tay trái của mình khoá tay phải của Phúc và anh đưa tay phải nắm chặt khuỷ tay trái của cô. Phúc không cựa quậy được, Nguyên đè người Phúc ngã lên lưng ghế rồi như bằng tất cả nỗi khát khao của một kẻ thích chiếm đoạt, Nguyên mạnh bạo hôn Phúc, Phúc tức giận mím chặt môi mình lại, cô vùng vẫy, nhưng đầu cô phải chịu nằm yên trong hai bàn tay Nguyên đang kềm cứng. Bất chợt, Nguyên đứng dậy nở một nụ cười đắc thắng:
– Còn ngang bướng nữa không, cô bé ngốc nghếch? Cảm ơn chút rượu ngọt còn thơm trên môi em.
Phúc rơm rớm nước mắt, cô chống tay xuống ghế đứng dậy, tủi nhục vì bị xúc phạm, cô vẫn cố nén giận, mỉm cười bước đến gần Nguyên, bất thình lình cô dang tay tát thật mạnh vào mặt Nguyên. Cái tát như trút hết sức của mình sang người khác làm Phúc mất thăng bằng, cô hơi lảo đảo một chút, đưa tay vuốt tóc, cô hả hê nhìn Nguyên. Nghiến răng, Phúc gằn từng tiếng khô khốc:
– Hãy cút khỏi đây. Tôi không bao giờ muốn thấy mặt anh nữa, không bao giờ, anh nghe chưa?
Gương mặt Nguyên tái nhợt dưới ánh đèn neon hắt ra từ bếp. Phúc hơi sợ vì môi anh bị chảy máu, cô lùi lại rồi vội vàng chạy vào nhà bếp, vòng lên lầu. Người rã rời và ê ẩm vì bị Nguyên xiết quá mạnh, cô buông mình xuống giường, nước mắt chảy dài trên đôi mắt xinh xắn.
Thế là hết một mối tình ngu ngốc. Cô lấy tay lau môi mình. Cảm giác đọng lại một nụ hôn làm cô xấu hổ, vết cắn của Nguyên còn rát bỏng trên môi cô.
Người ta diễn tả nụ hôn như một cái gì kì diệu, nên thơ, cái hôn đó chỉ có trong cinê. Còn cái hôn không đợi không chờ này chỉ cho cô cảm giác bị xúc phạm. Người ta đã cố tình xúc phạm cô. Hắn không hề yêu cô, chỉ xem cô như một trò đùa. Chỉ có cô ngu si đã không khiển được trái tim ngốc nghếch của mình. Hắn có nói một lời yêu đương nào đâu. Chưa bao giờ hắn nói yêu cô cả, hắn chỉ muốn… Trời ơi!
Phúc nằm như thế không biết bao lâu, cô chờn chờn say say, tỉnh tỉnh. Tiếng chị Thơ làm cô thức dậy:
– Ủa! Em về hồi nào? Sao nằm đây mà không thay đồ? Uống rượu hả? Chị mách má cho coi.
Phúc hơi gắt gỏng:
– Uống có một chút. Tại mệt nên em nằm ngủ quên. Chị sao có tật đụng chút là mách má, mách má. Em lớn rồi chớ bộ…
– Càng lớn càng nên mách. Cho em hay, má cằn nhằn nãy giờ, tưởng em chưa về.
– Anh Khải có ở dưới không?
– Ông Nguyên rủ đi đâu rồi.
Phúc hỏi lại:
– Nhậu à?
Thơ nhìn Phúc soi mói:
– Em với ông Nguyên sao vậy?
Phúc chối:
– Em đâu biết ông Nguyên gì đâu… Đi về em lên đây ngủ mà…
Thơ nhún vai như không tin lời Phúc. Cô cũng uể oải ngồi dậy lấy quần áo xuống nhà tắm. Làm sao cô có thể kể cho chị Thơ nghe được. Phúc nhắm mắt lại. ”Tình yêu vô tội, để lại cho ai… Buồn như giọt mưa, lặng lẽ nơi này…”
Người ta đã cố tình để lại trên môi cô một vết cắn rát bỏng đau đớn nhưmột dấu ấn đóng vào trái tim non bướng bỉnh chưa biết khuất phục ai.
Phúc nắm chặt bàn tay, “Gỗ mun” sẽ không bao giờ chịu khuất phục ai. Dù người đó là người cô đã lỡ… yêu…
“Nguyên ạ! Anh không là gì trong em đâu, anh rồi sẽ nhanh chóng bị xoá mờ trong trái tim em”