Chương 5
Phúc về đến nhà trời đã khuya. Mai đang đứng trước sân một mình. Cô lo lắng:
– Đi đâu dữ vậy! Hơn chín giờ rồi. Má trông em quá chừng.
– Em ghé nhà con Bích.
Mai khoá cổng rào rồi bước vào theo Phúc, qua lối nhà bếp, Phúc thấy hàng hoá đã sắp xếp rất gọn ở góc bếp, cô bước lên lầu lấy quần áo xuống tắm. Vừa tắm vừa hỏi vọng ra:
– Chiều nay ăn cơm với gì chị Mai?
– Đậu que xào, trứng chiên.
– Không có canh hở?
– Không
Phúc nhăn nhó:
– Khổ quá, em nuốt không vô rồi!
– Để chị mua cho tô hủ tiếu
– Thiệt hả? Chị Ba muôn năm
Phúc khoan khoái bước ra khỏi nhà tắm với chiếc áo ngủ rộng dài màu trắng. Cô bỗng quên hết những điều buồn phiền bực bội. Phúc nhỏ nhẹ hát một giai điệu quen thuộc. Bà Thanh từ nhà trên bước xuống:
– Đi đâu dữ vậy Phúc?
– Con ghé nhà con Bích…
– Liệu hồn, lớn rồi, không phải muốn đi đâu thì đi.
Phúc làm thinh đến bên bàn ăn nhỏ mở lồng bàn ra. Không hiểu sao cô lo lo, chuyện vào quán uống nước với bạn bè là chuyện rất thường sao hôm nay cô lại cho rằng việc mình vào quán café với Nguyên là không bình thường. Bà Thanh lên tiếng:
– Chiều nay không đi học võ à?
– Dạ, không!
– Sao vậy?
– Lúc trưa đi học con quên đem đồ học võ theo.
Rồi như nhớ lại là Phúc đang ăn cơm, bà Thanh không hỏi nữa. Bà nhìn cô rồi nói:
– Chờ chị Mai đem hủ tiếu về hẵng. Từ hôm bịnh đến giờ trông con hốc hác lắm, người nhiều lúc cứ ngơ ngơ ra. Phải biết lo cho mình chớ đổ bệnh nữa thì khổ cha mẹ. Nghỉ học võ cũng được, bao giờ thật khoẻ hãy học lại.
Bà Thanh bỏ lên nhà trên, Phúc buồn bã nhìn theo, cô ái ngại vì dạo này mình ít phụ má, cô cũng ít ra chợ, cô cảm thấy mình như người có lỗi.
Mai bưng ca mèn hủ tiếu vào, Phúc nói:
– Ăn với em cho vui, mỗi đứa một nửa.
– Thôi! Chị không đói. Mới ăn li chè trong tủ lạnh.
– Chị Thơ đâu em không thấy?
– Học bài trên sân thượng.
Phúc vừa ăn vừa hỏi:
– Chị Mai nè, lúc này thấy chị Thơ với anh Dương thế nào?
Mai nhìn Phúc lạ lùng:
– Bình thường chớ có gì đâu. Mà sao chớ?
Phúc nhún vai tiếp tục ăn. Cô xuýt xoa vì vô ý ăn phải miếng ớt to:
– Em muốn nói tới Nguyên hả?
Phúc sững người một chút. Cảm giác cay cũng biến đâu mất. Cô không ngờ chị Mai tinh ý đến thế. Hồi hộp, cô hỏi dò:
– Chị thấy ông ta ra sao?
– Một tên bản lĩnh.
Nhìn Phúc, Mai nói tiếp:
– Nhưng không phải đối tượng của chị Thơ, mà chị thấy ông Nguyên cũng đâu có ý gì với chỉ. Tại chị Thơ lúc nào cũng quá ư là lịch thiệp.
Phúc để ý chị Mai hơi mỉm cười khi nói câu cuối. Mai tiếp tục:
– Cả hai đều đang đóng kịch
Phúc trố mắt nghe chị Mai nói:
– Chị Thơ đóng kịch để xem mình có sức quyến rũ cỡ nào. Còn ông Nguyên đóng kịch để khiêu khích em.
– Hả?
Phúc buông đôi đũa xuống mâm. Mặt đỏ lên giống như người bị bắt quả tang đang làm điều gì không phải. Cô bối rối:
– Sao chị lại nghĩ vậy?
– Chị thấy sao thì nói thế. Chớ em nghĩ hắn ta phụ đẩy xe là để kiếm tiền à?
Phúc làm thinh. Mai tấn công tiếp
– Hồi chiều đến giờ em đi đâu vậy?
– Em ở nhà con Bích thật mà
– Ông Nguyên cũng không ghé đẩy xe, má nghi em với ổng đi chơi với nhau.
Phúc chối ngay:
– Đâu có!
Mai vuốt tóc dài của mình qua một bên:
– Em thấy ông Nguyên thế nào?
Phúc đáp cụt ngủ:
– Dễ ghét!
Mai nheo mắt:
– Thật không? Chị thấy hắn có thể làm cây búa tài sồi được đó.
Phúc bướng bỉnh:
– Còn lâu mới đốn nổi em
Mai nghịch ngợm:
– A! Nghĩa là muốn đốn nổi em phải có thời gian… mài búa.
Mai cười khúc khích, hai đồng tiền xoáy tròn trên má, Phúc thấy thương chị Mai ghê đi. Ít ra trong nhà Phúc với chị Mai cũng có nhiều điều hợp ý nhau. Bao giờ chị Mai cũng hiểu Phúc hơn chị Thơ, Phúc nhìn Mai, cô cũng cười, nụ cười của một người đang sung sướng vì được cảm thông.
Phúc nằm trằn trọc mãi. Đêm đã rất khuya. Trời hơi nóng, tiếng côn trùng than thở trong đêm nghe não lòng. Phúc nhẹ nhàng bước xuống giường ra ban công ngồi.
Li café dù đắng hay ngọt cũng có tác dụng… Ngồi buồn bã nhìn những cành lá ban đêm, cô trở vào nhà đem cassette ra mở nho nhỏ.
Nghe nhạc trong đêm khuya, giữa cái yên lặng của đất trời thật tuyệt. Cô ngồi bó gối, hai chân nằm ngoan trong chiếc áo ngủ. Cô đắm người trong tiếng hát trầm đục quen thuộc mà Nguyên rất ưa.
– Anh có gởi gắm gì qua những bài hát anh chọn không Nguyên? Sao anh lại có nhiều bài hát em thích thế? Em không thể nào hiểu anh. Lúc thì ân cần, lúc thì lạnh nhạt. Anh quá cố chấp đó Nguyên. Anh có khiêu khích em như lời chị Mai nói không? Hay em cũng chỉ là “The name of the game”, tên của một trò chơi, tựa một ca khúc anh hay huýt gió. Nhất định anh sẽ không đón ngã được em đâu, anh chàng cố chấp.
Tiếng Mai vang lên làm Phúc giật mình:
– Sao không ngủ? Định làm Juliette hả?
– Em không ngủ được… Chắc tại café
– Em uống với ai?
Phúc im lặng. Rồi bỗng dưng cô thú thật:
– Em uống với Nguyên
– Vậy là hồi nãy nói dối với má
Phúc lắc đầu:
– Nhưng em đâu có đi suốt chiều tối với hắn đâu. Em ghé con Bích thật mà…
– Sao em đi uống café với hắn ta vậy?
Ngập ngừng một chút, Phúc kể lại cho Mai nghe. Rồi rất trẻ con, cô lo lắng:
– Tại sao hắn không ghé đẩy xe vậy chị Mai?
Phúc nhìn dáng Mai nghiêng nghiêng với mái tóc dài trong bóng tối, cô buồn bã khi nghe Mai nói:
– Có trời biết. Tắt máy đi ngủ đi. Anh chàng Romeo cứng đầu của em không đến đâu mà định làm Juliette.
– Chị Mai
– Gì?
– Em sẽ đối xử ra sao?
– Một “Gỗ mun” đối với một cây búa
– Đúng! Em phải là “Gỗ mun” với đầy đủ ý nghĩa của nó. Chị Mai
– Gì?
– Đừng kể với ai nghe
– Ừ! Đi ngủ đi.
Phúc chui vào mùng. Nói hết với chị Mai, cô cảm thấy nhẹ nhàng như trút một gánh nặng. Nhưng rồi chuyện gì đến sẽ đến… Cô loáng thoáng nghe tiếng hát
“Tình yêu mật ngọt, mật ngọt trên môi, tình yêu mật đắng, mật đắng trong đời, tình yêu như biển, biển rộng hai vai…”
Đêm đã rất khuya. Tình yêu đang ru Phúc. Mắt cô nhíu lại, ngoài sân những bóng lá cũng khép hững hờ như đang say ngủ như cô.