VN88 VN88

Lỡ lầm

Chương 17

Diệp Thơ ngồi bó gối trên giường trông ra cửa sổ. Mưa buồn rơi nhè nhẹ ngoài song. Thơ nhìn những giọt nước chạy dọc theo dây điện, lững lờ trôi một chút rồi rơi xuống.
– Mai đâu rồi Phúc?
– Nhà anh Trung có đám giỗ. Chỉ đến đó từ sáng.
Thơ im lặng. Cô lại nhìn những giọt nước và chờ nó rơi…
– Con Mai coi vậy mà sướng. Bao giờ nó cũng bằng lòng với những gì nó có. Em thì cứng đầu… chị thì tham vọng quá.
Phúc nghe nhoi nhói ở tim. “Em mà cứng đầu à? Có bằng một góc cái lì, cái ngang của người ta đâu…”
Giọng Thơ đều đều:
– Chị mới gặp anh Dương lúc sáng.
Phúc ngạc nhiên:
– Gặp ở đâu?
– Cũng tình cờ thôi. Từ trong chợ bước ra, chị thấy anh Dương ngồi trong quán café. Anh mừng lắm. Chị có đến nhà ảnh.
Phúc e dè:
– Chỗ ở của ảnh ra sao?
– Nhỏ, gọn và giản dị…
– Ảnh ở chung với bác gái hả chị Thơ?
– Ừ! Ba anh Dương có gởi về một số tiền. Má ảnh vừa sang một quầy bán sách, báo, văn hoá phẩm.
Thơ đứng dậy mở cassette. Bài Hạ trắng ai nghe nửa chừng. Bây giờ bật lên làm cô bâng khuâng… “Áo xưa dù nhàu cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau…”
Thơ thở dài:
– Anh Dương vẫn còn tha thiết với chị lắm “Gỗ mun” à!
Phúc dò dẫm:
– Em thấy ảnh là người rất tốt… Vậy ý chị thì sao?
Thơ lắc đầu:
– Chị đâu còn xứng đáng với ảnh nữa. Với lại chị bây giờ đã là người khác rồi.
Phúc lắc đầu, cô nói như năn nỉ:
– Chị trở lại với anh Dương đi
Thơ bỗng trầm giọng:
– Đến bây giờ ra đời, va chạm cuộc sống, tiếp xúc với nhiều hạng đàn ông chị mới biết chị chỉ có yêu anh Dương, mà bây giờ lỡ rồi, chị không trở về với ảnh được.
Phúc buồn bã nhìn Thơ. Cô hiểu và thương chị quá. Nhớ lại đã có lần cô mong Diệp Thơ vỡ mộng một lần cho bõ ghét. Phúc ân hận lắm. Cô bặm môi:
– Nhưng em nghĩ anh Dương là người rộng lượng.
– Nhưng chị không thể… Em không hiểu gì đâu Phúc. Chị không bướng như em, chị luôn là người rất tính toán nhưng trong đời ai chẳng có những lần tính lầm. Điều chị nghĩ tới bây giờ không phải là chuyện tình yêu. Chị đang muốn đạt được một cái gì đó, như địa vị…
Phúc chua xót nhìn chị:
– Điều đó đâu có làm người ta hạnh phúc? Nó chỉ làm người ta già đi, khổ hơn và bất hạnh hơn.
Thơ cười, cô nhéo nhẹ mũi em:
– Lúc nào cũng lí sự. Chuyện của người khác thì hay lắm, còn chuyện của mình thì em không thấy gì cả. Này! Lì vừa thôi! Người ta đã đến năn nỉ cả buổi sáng mà em vẫn không xiêu lòng, đã vậy còn đành đoạn về quê chơi cả nửa tháng…
Phúc xụ mặt:
– Ai nói với chị là… là… ông ta đã đến để năn nỉ em vậy?
Phúc ấm ức:
– Đã không xin lôi mà còn nói ngang, ông ta cho rằng việc… việc…
Phúc bỗng ấp úng làm Thơ phì cười:
– Việc gì?
– Việc ông ta có quyền đi với một người con gái khác, thậm chí hôn cô ta nữa, dlà đúng, gặp chị, chị có chịu không?
Thơ lắc đầu:
– Em kể lại không trung thực. Cái quan trọng là nguyên nhân dẫn đến cái hôn… chớ không phải là cái hôn. Anh ta làm đúng đó chớ.
Phúc đỏ mặt:
– Ai nói với chị là…
– Anh Khải.
Phúc tức tối:
– Ông Khải này miệng lưỡi như ống “pô” bể.
– Nói bậy đi! Anh Khải phải bênh bạn ảnh chớ… Thôi! Chị thấy Phúc quá quắt đấy. Anh chàng yêu em thật, nên giữ lấy tình yêu đó.
– Ảnh không có yêu em. Nếu yêu sao… sao không đến tìm em… em lần nữa đi?
– Thế đến tìm mới là yêu à? Cái ông đạo diễn già có đến tìm em không?
Phúc háy chị ThơL
– Ổng mà tới chắc… em chui xuống đất
– Sao vậy/
Phúc ngượng ngùng:
– Không biết buổi tối ấy em đã đùa cợt gì với ông ta… Nghĩ lại em mắc cỡ và khổ sở quá. Dù trước kia em thấy ở chú Vũ cũng có nhiều cái hay hay, em rất mến chú ấy…
Thơ độp luôn một câu:
– Làm vợ ổng cũng được. Càng già càng yêu bạo mà.
Phúc nhìn chị, đôi mắt nâu như van lơn làm Thơ tội nghiệp. Phúc nhìn trời, cô bâng khuâng:
– Nửa tháng nay không biết chú Vũ ra sao…
Thơ mỉa mai:
– Hơi đâu em lo? Ở vũ trường, những người đàn ông có mặt thường xuyên và vung tiền mạnh tay nhất là những người cỡ tuổi ông Vũ. Ông ta không buồn đâu. Chắc hôm đó bị anh Hải độp cho mấy bạt tai nên ông sợ rồi chớ gì… dám ông ta tưởng anh Hải là bồ em lắm…
Phúc ngớ người ra… Sao cô không nghĩ đến chuyện đó…
Thơ nghiêm nghị nhìn em:
– Má không bằng lòng em giao thiệp với ông Vũ. Trước kia có lần ba cũng tỏ vẻ không ưa ông ta. Tại em không nghe lời nên mới có chuyện.
Phúc vội vàng:
– Từ bây giờ em sẽ tránh gặp chú Vũ. Ba má khỏi phải lo. Em đâu có yêu chú Vũ, tại chú ấy cứ đeo đuổi em hoài.
Thơ nhìn Phúc:
– “Gỗ mun” nè! Em nên đến thăm Nguyên, phải dẹp tự ái đi… Chị không hiểu khi em thấy Nguyên ôm hôn ai đó em đã ghen cỡ nào để đưa đến súôt đêm say rượu, náo loạn cả nhà. Chớ nếu chị là Nguyên, chị bị em nói những lời như tát nước vào mặt, rồi em cào cấu thậm chí cắn lại nữa chắc chị… “de” em luôn quá.
Phúc bướng bỉnh:
– Lúc đó em say chớ bộ…
– Bây giờ tỉnh thì sao?
Phúc làm thinh, không lẽ cô thú thật với Thơ rằng đêm nào cô cũng trằn trọc, ngày nào cô cũng ngó trông, chờ đợi.
Cô phụng phịu liếc Thơ:
– Tỉnh rồi thì thôi chứ sao?
Bà Thanh từ dưới nhà đi lên, bà nhìn Phúc:
– Anh Kha xin được việc làm cho con rồi. Đầu tháng này đi làm.
Phúc im lặng. Cô nằm xuống giường ôm gối. Bà Thanh ngạc nhiên:
– Sao vậy?
– Con định ở nhà phụ má
– Không được! Ý ba má là cho con ăn học đến nơi đến chốn, con chẳng chịu thì bây giờ cũng phải đi làm chớ. Ra chợ buôn bán có hay ho gì đâu con?
– Nhưng mà má cực quá.
– Từ hồi sang cửa hàng ở nhà lồng chợ khỏi chở chuyên cũng đỡ rồi. Có gì đâu mà con sợ má cực. Sáng ra mở cửa, chiều về khoá lại, hàng họ đã có mối đem đến tận nơi. Con Trang, em con Tâm cũng siêng, nó phụ má được mà. Nếu con không đi làm thì năm nay phải thi lại đại học, lông bông hoài chẳng ra làm sao cả. Rồi bà nội sẽ trách má là không biết lo cho con.
Bà nghiêm nghị:
– Nội chuyện vừa qua má cũng đã đủ khổ… Má không để con tự tung tự tác nữa. Cưng quá rồi hư! Con thấy trong dòng họ có ai như con không? Con Ngọc, con Trâm, anh Kha, anh Khôi, anh Khải rồi chị Mai, chị Thơ, ai cũng lo ăn học đàng hoàng. Có con là bướng, là ngông, rồi bây giờ lại thêm tội say, tội quậy. Đừng để má khổ hơn nữa Phúc à! Lớn rồi, con phải thấy trách nhiệm với bản thân mình chớ. Con đã biết yêu nhưng trong tình yêu con lại nông nổi và xử sự như một người không có trái tim.
Phúc nhắm mắt lại. Hôm nay tới má rày cô rồi… Cô bặm môi xoay mặt vào vách thổn thức. Không ai bênh cô hết, cả má cũng vậy… hèn chi “người ta” không làm tới sao được…
– Phúc!
– Dạ!
– Ý con ra sao mà nằm đó?
Phúc gượng gạo:
– Em sẽ đi làm theo như ý má… muốn.
Bà Thanh giận dỗi:
– Con cái… lứon rồi nói với năng như vậy đó…
– Con xin lỗi má…
Vừa nói Phúc vừa quẹt nước mắt. Dạo này sao cô hay mít ướt dữ vậy… Bà Thanh thở dài, bà lại trĩu xuống một nỗi lo mà bà không biết phải giải quýêt như thế nào…
Bà xuống bếp, thấy Thơ đang ngồi nói chuyện với Nguyên. Tóc anh ướt sũng nước mưa và gương mặt xanh vì lạnh. Thơ đứng dậy nhường ghế cho mẹ. Bà Thanh nhìn Nguyên. Anh ngập ngừng:
– Ông Vũ uống thúôc tự tử…
Bà Thanh sửng sốt:
– Có sao không?
– Ông ấy đang nằm trong phòng hồi sức…
Bà Thanh nhíu mày:
– Sao cháu biết vậy Nguyên?
Nguyên ngập ngừng rồi nói nhanh:
– Dạ! Má cháu là bạn ông Vũ.
– Ông ấy tự tử lúc nào?
Nguyên nhìn bà:
– Sau khi bác ở nhà ông ấy về…
Bà Thanh tái mặt run rẩy ngó Nguyên:
– Cháu đã biết gì?
– Ông Vũ không nói gì cả. Từ lúc tỉnh đến giờ ông ấy nằm lặng thinh không hé miệng lấy một lời.
Thở dài, Nguyên nhìn ra sân, trời còn mưa lất phất:
– Mẹ cháu coi như là nhân tình của ông Vũ nên việc ra vào nhà ông ta là chuyện bình thường. Bà đã đọc được quyển nhật kí mà theo như lời chị giúp việc, cháu đoán là do bác đem đến…
Bà Thanh nói nhanh:
– Bác không muốn con Phúc biết gì hết. Tội nó lắm Nguyên à!
– Mấy hôm nay cháu như người mất hồn, mẹ cháu cũng bàng hoàng. Bà túc trực bên ông Vũ. Cuộc đời có nhiều chuyện không ai có thể ngờ được. Cháu lo cho em Phúc…
Bà Thanh xua tay:
– Phải giấu Nguyên à! Cháu thương thì phải giấu. Bác sợ nó không chịu nổi cú sốc quá đỗi lớn lao này đâu. Cháu thấy đó, nội chuyện ghen tuông mà Phúc đã nông nổi và cố chấp như vậy.
Thở dài, Bà Thanh nói tiếp:
– Dạo này lại hay khóc, hay tủi thân. Nó trông cháu lắm.. nhưng nhất định không ghé cháu, đến cả thằng Khải, Phúc cũng không cho gặp nó… Nó sợ thằng Khải rầy rà chứ gì…
Nguyên ngần ngừ:
– Phúc đâu rồi bác? Cháu muốn gặp Phúc.
Bà Thanh nhìn anh với cặp mắt đầy lo lắng:
– Nguyên! Đừng nói gì… nhé cháu.
Nguyên gật đầu. Bà Thanh nói nhanh:
– Cháu lên lầu. Phúc đang nghe nhạc…
Nguyên bước từng nấc thang lên lầu. Lòng anh rộn lên một niềm xúc động lạ kì. Anh nhớ “con bé lì” quá mức, lại thêm chuyện cuốn nhật kí và ông Vũ nữa… Anh trăn trở với bao nhiêu suy nghĩ, giận, thương và lo lắng… Cuộc đời anh đã có nhiều bất hạnh trong tình cảm gia đình, những mất mát cứ từ từ đến và anh đã đón nhận như một điều đương nhiên hợp lí. Thế mà anh vẫn khốn khổ, hận đời, dằn vặt thân mình bao nhiêu năm ròng rã. Còn Phúc, tất cả với cô đều trọn vẹn, êm đẹp và hạnh phúc… Bây giờ, đùng một cái, cha mình lại là tên đàn ông từng chạy theo ca kệ, van xin tình yêu, thậm chí đòi hỏi cưới mình nữa. Thì còn gì để nói rằng cuộc đời là một khúc nhạc hồng mà Phúc rất thích?
Nhưng không thể nào giấu Phúc mãi, có điều cô sẽ biết sự thật về mình, về người sinh ra mình, và ông cha độc đáo của cô lúc nào, và ai sẽ là người nói cho cô biết về câu chuyện quá khứ…
Phúc đang ngồi bên bàn học chỗ cửa sổ, cô đang nhìn ra mưa. Ánh sáng buồn buồn của ngọn đèn ngủ làm Nguyên chạnh lòng:
“Mùa thu nức nở
Tiếng thở dài
Tiếng vĩ cầm
Buồn ơi! Mùa thu ơi!
Lòng ta khốn khổ
Với mỏi mòn
Tiếng thu hời
Buồn ơi! Điệu ru buồn!…”
Nguyên đứng tần ngần nghe lời sướt mướt của bài hát. Phúc của anh như đang thả hồn đi đâu. Cô cứ ngồi lặng lẽ nhìn mưa. Nguyên bước đến gần cô, cái bóng cao lớn của anh in trên vách làm Phúc quay lại… Đôi mắt cô mở to nhìn anh không chớp, cô bồi hồi đứng dậy. Nguyên dang đôi tay ra, thoáng một giây anh đã có Phúc trong lòng. Giọng cô nghẹn ngào:
– Anh ác lắm, anh đúng là người có trái tim quỉ dữ. Anh chỉ thích ăn hiếp và làm khổ em thôi, anh ngang tàng, anh…
Nguyên siết chặt cô trong tay nói gấp rút:
– Anh yêu em. Này đừng nói rằng quỉ không biết yêu nhé! Còn gì nữa nói hết ra đi, anh chịu tội một lần… Trời ơi! Nửa tháng không gặp mà anh muốn hấp hối rồi… Khi đội mưa đến đây, anh cứ nghĩ, nếu hôm nay “con nhỏ lì” ấy không chịu mở miệng nói lấy một câu, thì chắc về cạo đầu… làm thầy chùa còn sướng hơn.
Phúc nũng nịu rúc đầu vào ngực anh:
– Em phải sợ anh luôn. Mồm mép như vậy bảo sao người ta không khổ?
Giọng Nguyên bỗng nghiêm lại:
– Mà “Gỗ mun”! Hai tuần nay em đã nghĩ gì?
– Em nghĩ cuộc đời sao lắm chuyện bất ngờ. Phải biết dằn lòng nếu có cái bất ngờ nào đó dành cho mình. Rồi phải biết xử xự, suy nghĩ, không được nông nổi, cạn suy nghĩ vừa thiệt thân mình mà lại làm phiền bao nhiêu người thân yêu…
Nguyên cười:
– Em nói giống như đang dỗi anh vậy đó…
– Em dỗi bản thân em. Thật ra em đã làm nhiều điều ngu ngốc…
Phúc nhìn anh nhẹ nhàng:
– Nếu anh không dành cho em một cái hơn cả bất ngờ như hôm đó, chác em cũng không biết thế nào là sự thất vọng, thế nào là nổi loạn và thế nào là sự cắn rứt, giày vò khi mọi việc đã chìm lắng. Má rất thương em, không một lời rày la, má cho em về quê chơi là rát hay, không thì gặp ai em cũng muốn độn thổ…
Phúc chợt ngập ngừng. Nguyên bóp nhẹ đôi tay nhỏ nhắn của cô tha thiết:
– Nói nữa đi Phúc. Anh thèm nghe em nói biết bao.
– Nguyên! Anh nghĩ thế nào khi em đã… từng ôm một người khác không phải là anh?
Nguyên cười:
– Anh chẳng nghĩ ìg cả vì nếu em không ôm thì sẽ té khi người ta phóng mô tô như bay trên xa lộ. Nhưng anh buồn. Thật đấy! Đến bây giờ anh vẫn còn buồn.
Phúc lắc đầu:
– Em lại nghĩ khác. Sau lần say rượu đầu đời, em dã thay đổi, em không hiểu động lực nào khiến em làm những điều rồ dại mà nhờ đó, em mới thấy đợc những cái dở của mình. Nếu tối nay anh không đến, sáng mai em cũng sang tìm anh, em không thể thiếu anh Nguyên ơi!
– Thật không?
Phúc gật đầu. Nguyên nâng cằm Phúc lên:
– Em có cho anh hôn em không?
Phúc lại gật đầu. Nguyên hôn nhẹ lên mắt Phúc làm cô khép bờ mi lại, bất chợt anh hôn mạnh lên đôi môi cô nụ hôn dài và say đắm. Nguyên nghe như xót xa trong tim: “Em sẽ còn gặp những thứ bát ngờ khá của cuộc đời nữa “Gỗ mun” à! Nhưng sẽ có anh bên em để an ủi, để sớt chia những đắng cay không thể nào tránh khỏi!”
CHƯƠNG CHÍN
Phúc lo lắng nhìn Kiệt phóng chiếc cup đi một cách hung hăng, giận dữ. Anh ta đến tìm Diệp Thơ mấy ngày rồi mà không gặp. Đến nơi làm việc thì Thơ không ra tiếp, Kiệt sa sầm gương mặt ngó Phúc khi cô nói “Không có chị Thơ ở nhà”.
Kiệt nhìn hưh xoáy vào mắt Phúc, cô bực bội cong đôi môi lên, vừa lì lợm vừa nhìn trả lại anh ta…
– Tôi nói thật, chị Thơ không có nhà.
– Hừ! Hết giờ làm rồi mà còn chưa chịu về nhà, đúng là thứ gái…
Phúc nóng người:
– Xin lỗi! Ăn nói lịch sự chút nghe.
Kiệt cười gằn, bên gò má có cái nốt ruồi tự nhiên co giật làm những sợi lông tài dựng đứng lên thấy rất ghét:
– Chị của cô đâu phải bà hoàng, hừ! Mà nếu là bà hoàng của bọn đàn ông có tiền… ấy là tôi nói lịch sự, còn nói kiểu bình dân thì là gái bao hạng sang, đi có người đưa, về có kẻ rước.
Phúc nghiến răng xán cho Kiệt hai cái tát tai nên thân, cô đứng chống nạnh, mặt tái mét vì tức:
– Đi ra khỏi đây ngay, tôi la lên bây giờ.
Kiệt núôt nước bọt. Có lẽ anh ta cũng biết “Gỗ mun” là “võ sĩ” của nhà Diệp Thơ nên anh ta ôm mặt văng tục một câu rồi quay ra. Đến cổng, Kiệt đứng lại nhìn Phúc hằm hè:
– Tao sẽ làm cho cái mặt con Thơ tan tành mới được.
Phúc hốt hoảng nhìn vào nhà, má cô vẫn không hay biết gì cả.
Phúc nóng ruột đi vòng voàng trong sân. “Trời ơi! Bà Thơ làm gì cho thằng cha quỉ này om xòm dữ vậy? Má mà nghe được thì lại khổ”.
Mai từ bếp bước ra, cô nhìn quanh:
– Ủa! em vừa nói chuyện với ai vậy?
– Tên nốt ruồi chớ ai. Chị Mai nè, hắn làm gì hầm hừ chị Thơ quá sức, hắn nói chị Thơ là gái bao hạng sang… Em sùng lên xán cho hai bạt tai đuổi về tuốt.
Mai hết hồn:
– Bộ.. bộ hắn nói vậy hả?
Phúc gật đầu, cô kéo Mai ngồi xuống ghế đá:
– Chắc hắn nói đúng quá chị Mai ơi!
– Trời đất! Sao em nói kì vậy? Tự nhiên đi tin người dưng.
– Không phải! Nói như ông Kiệt thì quá lố, nhưng em chắc chị Thơ có làm việc đó…
Mai nhăn mặt:
– Nói bậy, chỉ nghe thì ăn đòn chớ không phải chơi đâu.
Phúc ấm ức:
– Chị có biết cái bao cao su không?
Mai nhíu mày:
– Bao cao su là sao? Để làm gì?
Phúc bóp hai bàn tya rồi cô giải thích:
– Bao cao su ngừa thai… Hôm đám cưới chị Tâm em mượn cái bóp thấy có trong đó… chắc chỉ xài chớ ai.
Mai vẫn thắc mắc:
– Mà sao em biết nó? Nó ra làm sao?
Phúc cười:
– Em đâu có biết. Thấy cái gói nhỏ đẹp đẹp nên hôm trả bóp cho chị Thơ em lấy nó chơi. Anh Nguyên ảnh thấy mới là quê… Em tưởng kẹo không hà, ảnh nói em muốn chui xuống đất cho đỡ xấu hổ…
– Anh Nguyên có nói gì không?
Phúc lắc đầu nói nhanh:
– Anh ấy ít để ý đến mấy chuyện đó lắm.
– Phúc! Không biết chỉ làm gì mà ông Kiệt có thái độ kì vậy?
Phúc ngẫm nghĩ:
– Bữa bôm chị Thơ có nói gặp anh Dương, em chắc chị Thơ muốn trở lại với ảnh, không chịu nghe lời ông Kiệt nên ổng kiếm chuyện chớ gì?
Cô lo lắng nhìn Mai:
– Trước khi cút đi, hắn hăm sẽ làm cho cái mặt chị Thơ tan tành mới thôi.
Mai tái xanh mặt:
– Trời ơi! Rồi làm sao? Phải nói với má!
– Cho má rầu thêm hả?… Để em lại anh Khải, kêu ảnh rước chị Thơ về hẵng hay.
Khi Khải chở Phúc đến chỗ Thơ làm việc thì được biết Thơ đã về với anh chàng nào đó rất mới. Khải nhìn Phúc, hai người rất bực mình vì cái câu “một anh chàng rất mới” nghe chối tai làm sao.
Khải bực bội:
– Anh đã nói con Thơ không được từ lâu, mà má Út không rầy nó…
– Có chứ! Chỉ lớn rồi, má rầy thì rầy, chỉ đâu có nghe theo, với lại ai mà biết chỉ làm gì?
– “Gỗ mun” nè! hồi sáng anh Khôi nói thằng Kiệt bị sa thải rồi, hình như đang bị truy tốt về mấy cái vụ gì liên quan đến tiền bạc đó.
Phúc thót ruột:
– Không biết bà Thơ có dính dáng gì không?
– Tại Thơ ham giàu sang sung sướng, chớ như Thuý, ra trường, đi dạy có phải yên ổn không?
Phúc cười;
– Ai cũng nói như chị Thuý của anh thì có chuyện gì để nói… Cuối năm nay em được dự đám cưới phải hôn?
– Ờ! Hai đứa bây sẽ làm dâu phụ, rể phụ, chịu hôn?
– Chuyện đó còn xa. Biết đâu em không làm dâu phụ được vì một lí do nào đó?
Khải hồ hởi:
– Ngốc ơi! lần này anh quay video, không làm dâu phụ lỗ à nghen.
– Vậy thì làm. Em khoái mục đó lắm.
Xe Khải về đến nhà thì Khải và Phúc đều hết hồn vì qua ánh đèn, hai người thấy rõ Thơ đang giằng co với Kiệt ngoài cổng. Phúc lạnh người, cô đã nhận ra trong tay Kiệt đang cầm một cái dao sáng loáng. Không kịp đợi Khải ngừng xe, Phúc nhảy xuống, nhào đến đẩy mạnh Thơ ra sau, vừa lúc tay Kiệt xộc đến.
Khải thảy xe, la thảng thốt:
– Giết người! Ăn cướp…
Anh không hiểu Thơ kêu khóc hỗn loạn gì cả. Trước mặt anh là Phúc, cô đang lảo đảo té sấp xuống đất, lưng đầy máu. Khải quay lại Kiệt, hắn đang lui dần ra sau, tay vẫn còn cầm dao:
– Tôi chỉ muốn rạch mặt con Thơ thôi… Tôi không cố ý hại Phúc.
Khải ngưh ngực mình như muốn vỡ ra, anh tức tối phóng tới đá mạnh vào tay cầm dao và đập tới tấp vào mặt Kiệt.
Trong nhà rồi xung quanh, mọi người ùa tới… Nguyên đỡ Phúc lên, giọng anh khản đặc:
– Phúc! Phúc!
Anh thấy cô bé mở mắt, môi cô như cười khi nhận ra anh.
– Em đau quá, Nguyên ơi.
Tim Nguyên tan nát. Tay anh run rẩy bế Phúc lên. Anh không dám nghĩ gì cả, đôi mắt anh muốn mờ đi vì máu, máu dưới đất, trên người Phúc và cả trên tay anh. ““Gỗ mun” ơi! Anh đã chờ em nãy giờ trong nhà em làm sao vậy? Đừng nhắm mắt lại, Phúc ơi…”

VN88