VN88 VN88

Lỡ lầm

Chương 16

Phúc mở mắt nhìn lên nóc mùng. Cảm giác dễ chịu khi nằm đúng trên giường mình làm cô nhẹ lòng. Phúc xoay nghiêng người, nhìn ra cửa sổ, trưa lắm rồi, nắng đã xuyên qua hàng me trước nhà. Cô định ngồi dậy nhưng đầu cô nặng quá, miệng thì đắng và khô. Cô thèm uống nước kinh khủng… Phúc đang cố nhớ lại xem tối qua ai đã đưa cô lên lầu. Nhưng cô chỉ tưởng ra cái bóng tối của vườn ban đêm, cô chẳng nhớ gì cả…
Phúc nhăn mặt muốn ói. Mùi rượu vẫn còn vương vất đâu đấy… Cô ương ngạnh chống tay ngồi dậy. Đến tủ áo lấy chiếc áo ngủ rồi loạng chọang bước xuống nhà.
Nước lạnh làm Phúc dễ chịu đôi chút nhưng cũng làm cô run lên vì rét cóng. Cô cố gắng bước lên lầu, chui vào mùng cố gọi thật to:
– Chị Mai ơi!
Mai đang ngoài sân, cô nghe Phúc gọi liền bước lên lầu. Nhìn gương mặt tái xanh của em, Mai hốt hoảng:
– Em làm sao vậy?
– Em mới tắm xong, lạnh quá
– Để chị cạo gió cho.. lúc nào cũng lì, trong người không khoẻ mà dám tắm.
Mai hối hả kéo áo Phúc lên. Cô bặm môi cạo gió cho em. Những vết đỏ tươi nổi hột trên làm da trắng mịn màng của Phúc làm Mai xót xa. Cô nhẹ nhẹ cạo hai gân cổ trước và sau ót cho Phúc.
Phúc ngồi im chịu trận. Nước mắt cô ứa ra. Mai nghe tiếng cô thút thít:
– Đau lắm hả? Làm gì hôm nay “Gỗ mun” mít ướt dữ vậy?
Mai lấy chiếc áo jean của Nguyên tặng Phúc. Cô nhăn mặt đẩy nó ra. Mai cười tủm tỉm:
– Đúng là trẻ con. Cái áo có tội gì đâu mà đùn với đẩy. Mặc vào cho ấm đi…
Vừa nói Mai vừa tròng tay áo vào tay Phúc:
– Ngồi dậy, chị lấy cháo cho ăn.
– Em có bệnh đâu mà ăn cháo?
– Chị không biết. Má dặn vậy đó.
Phúc ngồi một mình buồn bã. Mùi… áo… quen thuộc làm Phúc muốn khóc. Cô đã làm trò ngu gnốc gì suốt ngày hôm qua để má phải lo lắng…
Mai để chén cháo nghi ngút khói lên giường. Phúc cắn môi:
– Chắc má giận em lắm?
– Mà tại sao em lại hành động khùng điên như vậy? Em đi đâu với ông Vũ suốt đêm?
Giọng Phúc đều đều:
– Em buồn… quá. Đi ăn rồi uống rượu… Sau đó ông Vũ chở em về nhà… cho biết. Mới bước xuống xe gặp anh Hải. Hai người hầm hè nhau gì đó. Anh Hải lôi tuột em lên xe chở về.
Mai thở phào:
– Vậy mà lúc tối em nói năng quàng xiên, nhăng cuội làm má sợ. Má khóc suốt đêm…
Phúc nhíu mày:
– Em nói gì vậy?
– Em nói ông Vũ yêu em, đòi cưới em làm vợ
Phúc đỏ mặt, cô bối rối thú nhận:
– Chuyện đó thì có.
Mai trợn mắt:
– Nghĩa là sao chớ Phúc?
Giọng Phúc bình thản và hơi lạnh lùng:
– Nếu ông ta tiến tới thì em bằng lòng.
– Còn… ba má nữa chi?
– Ba má đâu có ép uổng con cái, em lớn rồi.
– Còn… Nguyên?
Phúc nhìn Mai, cô không trả lời:
– Cháo bớt nóng rồi, để em ăn cho xong.
Mai ngập ngừng:
– Phúc! Em có điên không?
– Không
– Nhưng ông ta gấp đôi tuổi em lận.
– Gấp ba lận. Mà có gì để chị ngạc nhiên…
Phúc nhếch môi mỉa mai:
– Càng già càng yêu bạo… tình cuối mà!
Mai đỏ mặt. Thật quá quắt! Sau cơn say đầu đời, con bé thay đổi dễ sợ.
– Nguyên đã làm gì em…
Phúc im lặng, cô ăn từng muỗng cháo chậm chạp và không có vẻ gì ngon cả. Mắt Phúc chợt rưng rừng nhưng cô vội quay đi, giọng hơi gay gắt:
– Chị đừng có hỏi nữa được không?
Phúc nằm xuống giường, cô nhìn Mai:
– Bất cứ ai tìm em, chị cũng nói là em không có nhà. Em đang muốn ở một mình em thôi… Em nhức đầu quá!
Mai ngần ngừ, cô cầm chén cháo bước xuống nhà. Nguyên đã ngồi dưới bếp từ lúc nào. Mai ngạc nhiên, nhìn gương mặt phờ phạc vì mất ngủ của anh.
Giọng Nguyên nôn nóng:
– Phúc đâu rồi Mai?
Mai bối rối:
– Nó ngủ chưa dậy
Nguyên lo lắng:
– Phúc say dữ vậy? Mai gọi thử Phúc xem… sợ bị lạnh đấy! Say rượu dễ cảm lắm.
Mai bực bội, cô bỗng cay cú:
– Nếu biết thương, biết sợ, biết lo thì đâu có chuyện để nói. Hỏi thật! Tại sao con Phúc lại giận anh vậy?
Nguyên ngượng ngùng:
– Phúc nghĩ rằng tôi giả dối, không chung thuỷ, phản bội…
– Mà có thật chứ gì?
– Đừng hỏi nữa Mai ơi! Gọi Phúc giùm tôi đi!
– Nó không muốn gặp anh đâu.
Nguyên đứng dậy lì lợm:
– Nhưng tôi muốn gặp Phúc.
Vừa nói anh vừa bước sải đến cầu thang. Anh bước một bước ba bốn bậc để lên lầu.
Phúc đang ngồi trên giường thả hai chân xuống đất. Cô không mặc chiếc áo jean mà đang ôm nó vào người. Mắt cô mở to màu nâu cháy lòng khi nhìn thấy Nguyên. Mái tóc ngắn cũn của cô hơi rối phía trước trán. Hẳn là cô vừa vùi cái đầu nhỏ nhắn nhưng rất bướng của mình vào áo của anh. Nguyên xót xa nhìn những vết cạo gió đỏ bầm trên cổ, trên vai và cả trên hai cánh tay trần thon thả của Phúc đang lộ ra dưới chiếc áo ngủ cột dây mong manh.
Nguyên ngồi xuống kế bên Phúc, cố dằn để đừng ôm cô vào lòng. Nguyên dịu dàng:
– Phúc còn mệt lắm không? Mặc thêm áo vào đi em.
Phúc vẫn im lặng. Nguyên nhẹ nhàng cầm chiếc áo choàng vòng qua người cô, rồi kéo lại cho ngay ngắn che phủ bờ vai nhỏ nhắn của Phúc. Anh nâng cằm cô lên và nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Phúc. Nguyên thấy môi cô mím lại như ngầm chống đối, rồi hơi trề ra như khinh bỉ, ghê tởm làm anh bối rối, khổ sở. Giọng Nguyên tha thiết:
– “Gỗ mun”! Nói một lời với anh đi. Mắng nhiếc gì anh cũng chịu cả, chứ đừng im lặng nhìn anh như thế này, làm sao anh chịu nổi?
Mắt Phúc vẫn thản nhiên nhìn Nguyên như nhìn một vật vô tri vô giác. Nguyên thở dài buông Phúc ra:
– “Gỗ mun”! Dù em có tin hay không anhcũng phải nói với em một câu mà hai đứa thường cười và chê quá cũ là “anh yêu em”… Chuyện anh đã làm để em giận dỗi, khổ sở, đau đớn và cả say sưa là điều anh hết sức ân hận, nhưng anh vẫn cho rằng em chưa tìm hiểu kĩ xem tại sao anh làm như thế, mà đã tự phung phí đời mình dù chỉ mới một đêm như đêm qua. Con người ai cũng có lí trí và trái tim. Anh không cho rằng việc anh hôn Liên là do một chút yếu đuối, sa ngã của mình đâu. Đêm hôm qua, lúc chạy lang thang ngoài phố để tìm em, anh đã bào chữa việc làm ấy là do một phút yếu lòng… Không! Anh không bao giờ yếu lòng khi đã có mọt người yêu và tình yêu tuyệt đẹp. Anh hôn Liên vì trái tim và lí trí muốn thế thôi… Trước kia anh xem cô ta như một nơi “giải sầu”, không ngờ Liên lại yêu và theo đuổi anh, rồi có lời ong tiếng ve rằng cô ta cũng già nhân ngãi, non vợ chồng với ba anh nên anh đã chấm dứt mối quan hệ đó. Anh không ở với ba nữa mà về sống với nội. Anh và Liên chỉ gặp nhau vì công việc. Biết anh đã có Phúc, cô ấy thất vọng nên bằng lòng xuất cảnh với gia đình. Hôm qua là ngày Liên lên máy bay. Cô ta đến chào và đã khóc với anh…
Nguyên chợt ngưng nói, anh xoay người Phúc lại, nước mắt uất ức của cô tràn mi nhưng môi cô vẫn mím chặt. Nguyên vội vàng tiếp lời:
– Phúc! Anh đã hôn… và tự vấn lòng mình, anh thấy anh không làm điều gì phản bội, giả dối hay không chung thủy với em cả. Anh làm thế vì anh là một con người, có một trái tim. Đứng trước một cuộc chia li không hẹn ngày gặp lại, không mong gì sẽ còn thấy nhau nữa. Anh nghĩ, nếu em là anh, em cũng làm thế thôi. Biết đâu em còn khóc nữa, vì em là một cô bé hết sức nhạy cảm. Phải không “Gỗ mun”?
Nguyên xót xa đưa tay lau giọt nước mắt vừa rơi xuống má Phúc. Anh nói:
– Em đã hiểu chưa Phúc? Sao không trả lời… Cái vầng trán bướng bỉnh này đang nghĩ gì vậy?
Hai người rơi vào sự im lặng nặng nề và buồn bã. Nguyên thở dài. Anh đứng dậy đi về phía cửa sổ. Tiếng chim hót đâu đó chợt vang lên làm Phúc bâng khuâng. “Những điều anh làm là không sai, nhưng anh nỡ lòng nào nói với em là anh muốn thế? Có khác nào anh bóp nát trái tim em lần nữa hở Nguyên… Rồi anh lại cho rằng việc làm của anh là đúng… để không thèm năn nỉ, xin lỗi em… Anh luôn cao ngạo, cố chấp…”
Giọng Nguyên rành rọt:
– Điều anh buồn nhất là em quá nông nổi. Phải! Em quá nông cạn. “Gỗ mun” ạ! Hành động của em không giải quyết được gì cả. Em định làm cho hả cơn ghen của em, cho đảo điên anh thì chính em là người đầu tiên nhận lấy hậu quả của việc mình làm.
Thái độ Nguyên bỗng thay đổi bất ngờ, anh nhìn Phúc nhếch môi cười. Cái cười dễ ghét cố hữu:
– Phúc! Những lời anh nói ra không cứu vãn được chuyện của hai đứa, nhưng anh vẫn giữ vững suy nghĩ của mình. Anh không làm gì để thấy rằng có lỗi với em cả. Tuỳ em quyết định. Có thể em sẽ lạn lùng, xa lạ với anh mãi mãi như hiện giờ, có thể em sẽ đi lấy chồng như em đã mời anh tối qua. Đó là quyền của em. Bây giờ anh đã giãi bày xong… Anh cám ơn em đã ngồi ngoan nghe anh nói.
Phúc choáng người. Cô cắn răng nhất định không nói một lời nào cả. Đầu cô cúi xuống, bàn tay mân mê chiếc nút đồng của cái áo… Thời gian như ngừng lại. Hai người như chờ sự nhượng bộ của nhau. Nguyên lại đứng dậy bước ra cửa sổ. Anh lơ đãng nhìn màu trời xanh biết. Sau cùng anh đến bên Phúc:
– Em đúng là “Gỗ mun”! Trái tim của em cứng như đá. Rồi em sẽ vui sống, yêu đời sau khi cơn say đã hết. Anh về Phúc nhé.
Nguyên chậm rãi bước xuống lầu. Phúc đứng dậy giọng thoảng thốt:
– Anh!
Nguyên vội quay trở lại. Gương mặt Phúc xanh mướt. Anh tưởng cô sắp nhào vào vòng tay anh để khóc nức nở. Để anh siết chặt cô trong lòng, nhưng không… Phúc run rẩy nói:
– Anh đem giùm… áo này về!
Cô kéo chiếc áo trên vai mình xuống, vụng về đưa anh. Nước mắt rơi đầm đìa xuống má… “Sao anh không ôm em vào lòng, chỉ cần vòng tay anh mở ra thôi, em sẽ…”
Nguyên cầm chiếc áo. Anh sững sờ nhìn Phúc rồi vội vàng bước xuống lầu.
Phúc mở mắt nhìn lên nóc mùng. Cảm giác dễ chịu khi nằm đúng trên giường mình làm cô nhẹ lòng. Phúc xoay nghiêng người, nhìn ra cửa sổ, trưa lắm rồi, nắng đã xuyên qua hàng me trước nhà. Cô định ngồi dậy nhưng đầu cô nặng quá, miệng thì đắng và khô. Cô thèm uống nước kinh khủng… Phúc đang cố nhớ lại xem tối qua ai đã đưa cô lên lầu. Nhưng cô chỉ tưởng ra cái bóng tối của vườn ban đêm, cô chẳng nhớ gì cả…
Phúc nhăn mặt muốn ói. Mùi rượu vẫn còn vương vất đâu đấy… Cô ương ngạnh chống tay ngồi dậy. Đến tủ áo lấy chiếc áo ngủ rồi loạng chọang bước xuống nhà.
Nước lạnh làm Phúc dễ chịu đôi chút nhưng cũng làm cô run lên vì rét cóng. Cô cố gắng bước lên lầu, chui vào mùng cố gọi thật to:
– Chị Mai ơi!
Mai đang ngoài sân, cô nghe Phúc gọi liền bước lên lầu. Nhìn gương mặt tái xanh của em, Mai hốt hoảng:
– Em làm sao vậy?
– Em mới tắm xong, lạnh quá
– Để chị cạo gió cho.. lúc nào cũng lì, trong người không khoẻ mà dám tắm.
Mai hối hả kéo áo Phúc lên. Cô bặm môi cạo gió cho em. Những vết đỏ tươi nổi hột trên làm da trắng mịn màng của Phúc làm Mai xót xa. Cô nhẹ nhẹ cạo hai gân cổ trước và sau ót cho Phúc.
Phúc ngồi im chịu trận. Nước mắt cô ứa ra. Mai nghe tiếng cô thút thít:
– Đau lắm hả? Làm gì hôm nay “Gỗ mun” mít ướt dữ vậy?
Mai lấy chiếc áo jean của Nguyên tặng Phúc. Cô nhăn mặt đẩy nó ra. Mai cười tủm tỉm:
– Đúng là trẻ con. Cái áo có tội gì đâu mà đùn với đẩy. Mặc vào cho ấm đi…
Vừa nói Mai vừa tròng tay áo vào tay Phúc:
– Ngồi dậy, chị lấy cháo cho ăn.
– Em có bệnh đâu mà ăn cháo?
– Chị không biết. Má dặn vậy đó.
Phúc ngồi một mình buồn bã. Mùi… áo… quen thuộc làm Phúc muốn khóc. Cô đã làm trò ngu gnốc gì suốt ngày hôm qua để má phải lo lắng…
Mai để chén cháo nghi ngút khói lên giường. Phúc cắn môi:
– Chắc má giận em lắm?
– Mà tại sao em lại hành động khùng điên như vậy? Em đi đâu với ông Vũ suốt đêm?
Giọng Phúc đều đều:
– Em buồn… quá. Đi ăn rồi uống rượu… Sau đó ông Vũ chở em về nhà… cho biết. Mới bước xuống xe gặp anh Hải. Hai người hầm hè nhau gì đó. Anh Hải lôi tuột em lên xe chở về.
Mai thở phào:
– Vậy mà lúc tối em nói năng quàng xiên, nhăng cuội làm má sợ. Má khóc suốt đêm…
Phúc nhíu mày:
– Em nói gì vậy?
– Em nói ông Vũ yêu em, đòi cưới em làm vợ
Phúc đỏ mặt, cô bối rối thú nhận:
– Chuyện đó thì có.
Mai trợn mắt:
– Nghĩa là sao chớ Phúc?
Giọng Phúc bình thản và hơi lạnh lùng:
– Nếu ông ta tiến tới thì em bằng lòng.
– Còn… ba má nữa chi?
– Ba má đâu có ép uổng con cái, em lớn rồi.
– Còn… Nguyên?
Phúc nhìn Mai, cô không trả lời:
– Cháo bớt nóng rồi, để em ăn cho xong.
Mai ngập ngừng:
– Phúc! Em có điên không?
– Không
– Nhưng ông ta gấp đôi tuổi em lận.
– Gấp ba lận. Mà có gì để chị ngạc nhiên…
Phúc nhếch môi mỉa mai:
– Càng già càng yêu bạo… tình cuối mà!
Mai đỏ mặt. Thật quá quắt! Sau cơn say đầu đời, con bé thay đổi dễ sợ.
– Nguyên đã làm gì em…
Phúc im lặng, cô ăn từng muỗng cháo chậm chạp và không có vẻ gì ngon cả. Mắt Phúc chợt rưng rừng nhưng cô vội quay đi, giọng hơi gay gắt:
– Chị đừng có hỏi nữa được không?
Phúc nằm xuống giường, cô nhìn Mai:
– Bất cứ ai tìm em, chị cũng nói là em không có nhà. Em đang muốn ở một mình em thôi… Em nhức đầu quá!
Mai ngần ngừ, cô cầm chén cháo bước xuống nhà. Nguyên đã ngồi dưới bếp từ lúc nào. Mai ngạc nhiên, nhìn gương mặt phờ phạc vì mất ngủ của anh.
Giọng Nguyên nôn nóng:
– Phúc đâu rồi Mai?
Mai bối rối:
– Nó ngủ chưa dậy
Nguyên lo lắng:
– Phúc say dữ vậy? Mai gọi thử Phúc xem… sợ bị lạnh đấy! Say rượu dễ cảm lắm.
Mai bực bội, cô bỗng cay cú:
– Nếu biết thương, biết sợ, biết lo thì đâu có chuyện để nói. Hỏi thật! Tại sao con Phúc lại giận anh vậy?
Nguyên ngượng ngùng:
– Phúc nghĩ rằng tôi giả dối, không chung thuỷ, phản bội…
– Mà có thật chứ gì?
– Đừng hỏi nữa Mai ơi! Gọi Phúc giùm tôi đi!
– Nó không muốn gặp anh đâu.
Nguyên đứng dậy lì lợm:
– Nhưng tôi muốn gặp Phúc.
Vừa nói anh vừa bước sải đến cầu thang. Anh bước một bước ba bốn bậc để lên lầu.
Phúc đang ngồi trên giường thả hai chân xuống đất. Cô không mặc chiếc áo jean mà đang ôm nó vào người. Mắt cô mở to màu nâu cháy lòng khi nhìn thấy Nguyên. Mái tóc ngắn cũn của cô hơi rối phía trước trán. Hẳn là cô vừa vùi cái đầu nhỏ nhắn nhưng rất bướng của mình vào áo của anh. Nguyên xót xa nhìn những vết cạo gió đỏ bầm trên cổ, trên vai và cả trên hai cánh tay trần thon thả của Phúc đang lộ ra dưới chiếc áo ngủ cột dây mong manh.
Nguyên ngồi xuống kế bên Phúc, cố dằn để đừng ôm cô vào lòng. Nguyên dịu dàng:
– Phúc còn mệt lắm không? Mặc thêm áo vào đi em.
Phúc vẫn im lặng. Nguyên nhẹ nhàng cầm chiếc áo choàng vòng qua người cô, rồi kéo lại cho ngay ngắn che phủ bờ vai nhỏ nhắn của Phúc. Anh nâng cằm cô lên và nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Phúc. Nguyên thấy môi cô mím lại như ngầm chống đối, rồi hơi trề ra như khinh bỉ, ghê tởm làm anh bối rối, khổ sở. Giọng Nguyên tha thiết:
– “Gỗ mun”! Nói một lời với anh đi. Mắng nhiếc gì anh cũng chịu cả, chứ đừng im lặng nhìn anh như thế này, làm sao anh chịu nổi?
Mắt Phúc vẫn thản nhiên nhìn Nguyên như nhìn một vật vô tri vô giác. Nguyên thở dài buông Phúc ra:
– “Gỗ mun”! Dù em có tin hay không anhcũng phải nói với em một câu mà hai đứa thường cười và chê quá cũ là “anh yêu em”… Chuyện anh đã làm để em giận dỗi, khổ sở, đau đớn và cả say sưa là điều anh hết sức ân hận, nhưng anh vẫn cho rằng em chưa tìm hiểu kĩ xem tại sao anh làm như thế, mà đã tự phung phí đời mình dù chỉ mới một đêm như đêm qua. Con người ai cũng có lí trí và trái tim. Anh không cho rằng việc anh hôn Liên là do một chút yếu đuối, sa ngã của mình đâu. Đêm hôm qua, lúc chạy lang thang ngoài phố để tìm em, anh đã bào chữa việc làm ấy là do một phút yếu lòng… Không! Anh không bao giờ yếu lòng khi đã có mọt người yêu và tình yêu tuyệt đẹp. Anh hôn Liên vì trái tim và lí trí muốn thế thôi… Trước kia anh xem cô ta như một nơi “giải sầu”, không ngờ Liên lại yêu và theo đuổi anh, rồi có lời ong tiếng ve rằng cô ta cũng già nhân ngãi, non vợ chồng với ba anh nên anh đã chấm dứt mối quan hệ đó. Anh không ở với ba nữa mà về sống với nội. Anh và Liên chỉ gặp nhau vì công việc. Biết anh đã có Phúc, cô ấy thất vọng nên bằng lòng xuất cảnh với gia đình. Hôm qua là ngày Liên lên máy bay. Cô ta đến chào và đã khóc với anh…
Nguyên chợt ngưng nói, anh xoay người Phúc lại, nước mắt uất ức của cô tràn mi nhưng môi cô vẫn mím chặt. Nguyên vội vàng tiếp lời:
– Phúc! Anh đã hôn… và tự vấn lòng mình, anh thấy anh không làm điều gì phản bội, giả dối hay không chung thủy với em cả. Anh làm thế vì anh là một con người, có một trái tim. Đứng trước một cuộc chia li không hẹn ngày gặp lại, không mong gì sẽ còn thấy nhau nữa. Anh nghĩ, nếu em là anh, em cũng làm thế thôi. Biết đâu em còn khóc nữa, vì em là một cô bé hết sức nhạy cảm. Phải không “Gỗ mun”?
Nguyên xót xa đưa tay lau giọt nước mắt vừa rơi xuống má Phúc. Anh nói:
– Em đã hiểu chưa Phúc? Sao không trả lời… Cái vầng trán bướng bỉnh này đang nghĩ gì vậy?
Hai người rơi vào sự im lặng nặng nề và buồn bã. Nguyên thở dài. Anh đứng dậy đi về phía cửa sổ. Tiếng chim hót đâu đó chợt vang lên làm Phúc bâng khuâng. “Những điều anh làm là không sai, nhưng anh nỡ lòng nào nói với em là anh muốn thế? Có khác nào anh bóp nát trái tim em lần nữa hở Nguyên… Rồi anh lại cho rằng việc làm của anh là đúng… để không thèm năn nỉ, xin lỗi em… Anh luôn cao ngạo, cố chấp…”
Giọng Nguyên rành rọt:
– Điều anh buồn nhất là em quá nông nổi. Phải! Em quá nông cạn. “Gỗ mun” ạ! Hành động của em không giải quyết được gì cả. Em định làm cho hả cơn ghen của em, cho đảo điên anh thì chính em là người đầu tiên nhận lấy hậu quả của việc mình làm.
Thái độ Nguyên bỗng thay đổi bất ngờ, anh nhìn Phúc nhếch môi cười. Cái cười dễ ghét cố hữu:
– Phúc! Những lời anh nói ra không cứu vãn được chuyện của hai đứa, nhưng anh vẫn giữ vững suy nghĩ của mình. Anh không làm gì để thấy rằng có lỗi với em cả. Tuỳ em quyết định. Có thể em sẽ lạn lùng, xa lạ với anh mãi mãi như hiện giờ, có thể em sẽ đi lấy chồng như em đã mời anh tối qua. Đó là quyền của em. Bây giờ anh đã giãi bày xong… Anh cám ơn em đã ngồi ngoan nghe anh nói.
Phúc choáng người. Cô cắn răng nhất định không nói một lời nào cả. Đầu cô cúi xuống, bàn tay mân mê chiếc nút đồng của cái áo… Thời gian như ngừng lại. Hai người như chờ sự nhượng bộ của nhau. Nguyên lại đứng dậy bước ra cửa sổ. Anh lơ đãng nhìn màu trời xanh biết. Sau cùng anh đến bên Phúc:
– Em đúng là “Gỗ mun”! Trái tim của em cứng như đá. Rồi em sẽ vui sống, yêu đời sau khi cơn say đã hết. Anh về Phúc nhé.
Nguyên chậm rãi bước xuống lầu. Phúc đứng dậy giọng thoảng thốt:
– Anh!
Nguyên vội quay trở lại. Gương mặt Phúc xanh mướt. Anh tưởng cô sắp nhào vào vòng tay anh để khóc nức nở. Để anh siết chặt cô trong lòng, nhưng không… Phúc run rẩy nói:
– Anh đem giùm… áo này về!
Cô kéo chiếc áo trên vai mình xuống, vụng về đưa anh. Nước mắt rơi đầm đìa xuống má… “Sao anh không ôm em vào lòng, chỉ cần vòng tay anh mở ra thôi, em sẽ…”
Nguyên cầm chiếc áo. Anh sững sờ nhìn Phúc rồi vội vàng bước xuống lầu.
CHƯƠNG TÁM
Ông Vũ ngồi bất động trên chiếc ghế mây. Ông để mặc cho ghế lắc lư đong đưa giống như tâm trí ông lúc này cũng đang biến động. Một tuần qua rồi mà ông vẫn chưa lấy lại được sự cân bằng cho tâm hồn. Người ta đã báo tin để ông biết mà đi nhận xác thằng con trai ông về. Cái xác à? Ông nhăn mặt khổ sở. Bao giờ nó chẳng là cái xác, có khác chăng bây giờ nó đã là cái xác bất động, không còn biết quậy phá, tìm kiếm suốt ngày, suốt đêm cái phần hồn bị mất từ lúc mới sinh ra. Nó đã tìm để gặp một cái chết khủng khiếp… thân thể đứt lìa mấy khúc… ông ôm mặt…. Cả cái chết nó cũng chọn để trả thù người đã tạo ra nó sao ấy? Suốt tháng nay nó bỏ nhà và cứ theo đường ray xe lửa mà đi, nó cứ đi, càng ngày càng xa ông, rồi nó ngủ giấc ngàn thu trên con đường song song chạy về vô tận đó…
Cũng may ông đã cẩn thận, nên tất cả quần áo của nó mặc ông đều cho thêu tên, họ, địa chỉ. Nếu không, ông chẳng bao giờ biết nó đã chết. Người ta không cho ông nhìn nó.
Chiều nay trời lại mưa. Bỗng dưng ông nhớ… mỗi lần mưa to, sấm giăng, chớp giật, nó rất sợ, nó hay chồm hổm dưới hốc bàn, hai bàn tay giấu giữa hai đùi, đôi mắt thất thần, láo liên hoảng loạn. Bây giờ nó không phải sợ gì cả. Cũng như ông, ông không còn khổ sở đau đỡn khi nhìn thấy nó nữa. Nó đã tự giải quyết số phận mà người sinh ra nó cũng nát lòng khi sực nhớ đến đứa con của mình.
Ông Vũ cười cay đắng. Ông uể oải đứng dậy đến tủ. Ông tự rót cho mình một li rượu chát. Dạo này rượu cũng không làm ông say. Rượu chỉ tạo cho ông cảm giác ấm áp giả tạo mỗi lần ông úông một li nhỏ… Cái lạnh của tâm hồn mới thật đáng sợ, ông đang cô đơn quá sức, trên đời này rõ ràng chỉ còn trơ trọi mình ông.
Buổi chiều hôm sau khi gặp Phúc, ông được tin đứa con chết, chết trên một đường ray dọc rừng cao su Long Khánh. Ông đã vội viết vài dòng, nhờ chị Chín đến nhà đưa tận tay Phúc. Ông sợ cô sẽ trông thấy ông… và ông cũng sợ cái hạnh phúc bé nhỏ ông vừa có ấy sẽ vượt khỏi tầm tay ông. Những lúc khốn đốn như vậy, ông sợ sẽ gặp cái gì hơn cả bất hạnh lắm. Đến hôm về mới hay chị Chín không gặp được Phúc. Người trong nhà không nhận thơ và cho biết Phúc của ông đã về quê chơi… Ông Vũ bỗng thấy ghét ông cha của Phúc thậm tệ. “Có lẽ ông ta sợ Phúc sẽ khổ như Mai Phương? Hừ! Ông ta không hiểu gì cả…. nhưng dù sao tối nay ta cũng không dằn được lòng mình. Lẽ ra ta không nên để cô bé uống nhiều rượu đến thế, cô bé là con gái út đợc cưng như trứng mỏng mà… Chuyện gì sẽ xảy ra nếu thằng Hải “camera” không nhảy vào phá đám?” Ông thở dài. Rõ là Phúc như nụ hồng bạch tinh khiết mà ông đã run rẩy khi đưa tay ra định hái.
Chị Chín ngập ngừng:
– Ông có khách!
– Ai vậy?
– Một người đàn bà… lạ
– Chị lo giùm tôi nước.
Ông Vũ đứng dậy. Trời mưa dầm suốt cả ngày. Cái không khí âm ẩm làm ông khó chịu. Ông bước đến gương nhìn thoáng qua mặt mình rồi bước ra phòng khách.
Người đàn bà này đúng là ông chưa hề gặp. Mắt bà nhìn ông tò mò, bà ta chẳng buồn đứng lên chào trong khi ông bước tới salon. Ông Vũ lục soát trí nhớ của mình… ông mỉm cười lịch thiệp:
– Xin lỗi! Tôi chưa được biết mình sắp nói chuyện với ai?
Một nụ cười chừng mực nhưng rất duyên dáng nở trên gương mặt đẹp dịu hiền:
– Lẽ ra tôi phải nói tên với người giúp việc của ông trước nhưng tôi nghĩ chắc không cần. Vì biết đâu ông biết tên tôi ông sẽ không cho tôi gặp…
Bà khách nhìn ông:
– Tôi là Kiều Thanh, người nhà của cháu Hoài Phúc. Đáng ra chồng tôi sẽ đến gặp ông nhưng tiếc rằng anh ấy đang đi công tác nên không về được… Tôi đã lên tận chỗ chồng tôi làm để bàn bạc nhiều chuyện có liên quan đến Hoài Phúc. Cuối cùng, tôi đến đây.
Giọng ông Vũ hơi xúc động:
– Phúc ở đâu? Mấy hôm nay tôi đang trông cô bé…
– Để làm gì, thưa ông? Chúng tôi đang đưa cháu về quê nội chơi cho khuây khoả. Cháu đang qua một cơn sốc của tuổi mới lớn. Phúc và người yêu nó giận dỗi nhau, nó đã đến quấy phá làm phiền ông, đòi ông dẫn đến quán rượu để giải sầu. Đêm ấy cháu Phúc say đã đành mà có lẽ ông, người Phúc coi như cha cũng không mấy tỉnh. Về nhà trong lúc say Phúc có nói nhiều câu làm vợ chồng tôi lo đến điếng người. Sáng ra hỏi lại, Phúc không nhớ gì cả… Nó vẫn chỉ yêu mình người yêu nó thôi.
Ngừng lời, bà Thanh nhìn ông Vũ. Gương mặt ông tái đi, bà tiếp:
– Ông là người mà Mai Phương trước kia rất yêu. Tình cảm của cô ấy dành cho ông vẫn nguyên vẹn trong quyển nhật kí này.
Bà Thanh mở túi xách lấy ra một quyển sổ được bọc cẩn thận bằng ni lông:
– Ông hãy đọc. Và nếu như ông là người có lương tâm, tôi xin ông đừng bao giờ gặp con Phúc nữa vì bất cứ lí do gì. Nếu ông thương yêu Phúc, ông hãy hi sinh vì nó. Đừng để nó biết gì về ông, về Mai Phương cũng như về chính bản thân nó. Đừng bao giờ để nó phải khổ sở vì có lần ông đã nói yêu nó, đòi cưới nó làm vợ.
Bà Thanh đứng dậy:
– Tôi không có thời gian. Lời cuối, chúc ông luôn bằng lòng với số mạng.
Ông Vũ hoang mang nhìn theo bà Thanh khi bà ra tới cổng, ông mới nhớ là ông chưa nói được câu nào cho trọn vẹn với bà cả. Ông chỉ ngồi chết lặng mà nghe những lời rất lạ tai của bà ta.
Ông cầm cuốn nhật kí trên tay, bước vô hồn về phòng mình… Rõ ràng người ta không muốn ông và Phúc gặp nhau.
Trích từ nhật kí của Mai Phương:
Đà lạt, ngày tháng năm
Sao anh lại mua cho em con lật đật trông đến bùôn cười vậy? Phải chăng anh muốn nói em chỉ là một món đồ chơi trong tay anh? Em chẳng buồn đâu Vũ ạ. Vì bao giờ em chẳng tự trở về với trái tim mình nưh con lật đật kia, dù anh có cố tình xô ngã, nó cũng sẽ đứng bật dậy để trở về dáng đứng ban đầu của nó.
Đêm nay chắc em sẽ rất khó ngủ. Em nhớ đến nụ cười của anh ban chiều mà khổ sở. Anh nỡ lòng nào mà cười sự chân thật của em? Khi em tha thiết muốn có một đứa con, một đứa con của anh hở Vũ?
Em không buồn vì anh không yêu em, em chỉ đớn đau vì đối với anh em chỉ là con lật đật, ngã ngang, ngã dọc, xoay tròn trong sự mê đắm của bản thân, để rồi cũng trở về với sự cô đơn của mình…
Chiều nay em vừa nhận được thư mẹ, mẹ bảo gia đình bác sĩ Thuận đã đến… Nhưng mẹ ạ! Trái tim của con bây giờ đâu còn là của con nữa, làm sao con có thể làm vợ ai được.
Đà Lạt, ngày tháng năm
Khi xin mà không được cho người ta biết sẽ làm gì nhỉ? Với anh, tình yêu chỉ có thể là một cái gì nhẹ nhàng như một trò chơi, và chẳng có chi quan trọng, anh muốn nếm vô độ, vô chừng mọi thú vui trên đời nhưng anh sợ dính líu vào một số phận, cũng như anh không muốn hi sinh điều gì của anh cả. Em biết anh sẽ không bao giờ cho cái em xin, dù anh luôn là người hào phóng..
Khi xin mà không được cho người ta sẽ đánh cắp… Em sẽ chờ đợi, chờ đợi để đánh cắp được giọt máu của anh. Sau đó em sẽ trốn chạy xa bay như một tên ăn trộm thực sự.
Vũ! Anh có bao giờ bỏ quên thực tại một cách tuyệt đối trong những lúc mê đắm của thú vui xác thịt, nên em tin chắc rằng, một ngày nào đó, em sẽ có được niềm ao ước của em.
Đà Lạt, ngày tháng năm
Đêm hôm qua anh đã đến với em trọn vẹn và tuyệt vời để rồi anh đi xa. Chắc là mãi mãi không bao giờ em còn được trông thấy anh nữa. Tại sao trái tim em cứ thầm thì nói mãi với em điều gở như vậy?
Chiều nay lại nhận được thư Trâm. Tội nghiệp, con bé ngây thơ. Nó cứ lo cho đứa bạn có tính ngông ngang của nó sẽ bị “lừa gạt”.
Trâm đâu biết em là kẻ ăn cắp luôn rình mò, gạt gẫm anh để đánh cắp cho được cái em muốn.
Đà Lạt, ngày tháng năm
Giờ này có lẽ anh đang ở Pari. Không biết anh có lang thang bên bờ sông Seine và đọc thơ tình của Appollinair không?
Dưới cầu Mirabeau
Dòng Seine trôi trôi qua
Và những mảnh tình ta
Có còn nên nhớ mãi…
Niềm vui thường xuất hiện
Sau một lần xót xa…
Cuối cùng niềm vui của em đã xuất hiện. Đứa con là tất cả đối với em, nó là giọt máu mà trong phút buông thả tuyệt với anh để lại trong em, nó từ anh mà ra, đó cũng là hình ảnh của anh mãi mãi ở trong em, của riêng em, mãi mãi phải thuộc về em. Không bao giờ anh biết được có nó trên cõi đời này.
Cũng như dòng sông ấy
Tình trôi qua trôi luôn
Cuộc đời sao chậm chạp
Mơ ước thì nhiệt cuồng.
Em đang cuồng nhiệt vì mơ ước nhiệt cuồng của em đã là sự thật.
Anh yêu, tại sao trước khi đi anh lại chép cho em bài thơ cầu Mirabeau nhỉ?
Thời gian và tình yêu
Qua rồi không trở lại…
Em hiểu những điều anh muốn nhắn nhủ với em. Tình yêu của anh hẳn nhiên không bao giờ quay trở lại nhưng mãi mãi anh tồn tại ở đứa con của chúng ta.
Cầu mong anh sau khi lang thang ở bờ sông về sẽ về nhà an giấc. Như em đây, đêm nay cũng thế…
Đà Lạt, ngày tháng năm
Thế là bao nhiêu giọt nước mắt đã rơi? Anh yêu dấu. Mẹ đã đến để bắt em về nhà. Mẹ không muốn em mang cái giọt máu mà em quí hơn tất cả mọi báu vật trên đời này. Và em đã trốn, em đã trốn gia đình rồi Vũ ạ!
Giờ này chắc mọi người đang tìm em, nhưng để làm gì? Nếu em trở về nhà mà mất đi giọt máu của anh, em thà chết đi còn hơn bây giờ. Em hiểu những tháng ngày sắp tới sẽ là khoảng thời gian thử thách đối với tình yêu của em…
Đà Lạt, ngày tháng năm
Tên con em sẽ là Lê Vũ Hoài Phúc. Một cái tên dễ yêu mà trai hay gái cũng đều đặt được.
Đêm nay em ngồi ghi lại những dòng này sau một ngày làm việc mệt nhọc, ăn uống thiếu thốn, chỗ ở bẩn thỉu, tối tăm. Nhưng lòng em lại nhẹ nhõm và tràn đầy hạnh phúc khi nghĩ đến con. Nó rất ngoan, không hề hành mẹ. Mỗi tối, sau khi đã xong công việ của người thợ giặt ủi, em mệt mỏi, rã rời chân tay, nằm xuống để nghĩ về con… Em đã làm thợ giặt ủi được bốn tháng rồi Vũ ạ! Nên đầu óc em dạo này không còn được như những ngày ở gần bên anh để viết cho anh những dòng thật mượt mà, chải chuốt. Tẩ cả cho con. Con yêu dấu! Con đang lớn dần trong mẹ…

Đà Lạt, ngày tháng năm
Người ta đã cho em nghỉ làm. Vì em không làm được nhiều việc nữa.
Hôm qua mẹ đến tìm nhưng em đã trốn mẹ.
Làm sao con có thể để mẹ nhìn thấy một thân xác tiều tuy, nghèo nàn, khốn khổ hở mẹ?
Đà Lạt, ngày tháng năm
Đã gửi thư cho Trâm… chắc nó sẽ lên Đà Lạt… không ngờ sức khoẻ mình lại xuống dốc khủng khiếp như vậy. Và cũng chưa bao giờ mình mong đến ngày con chào đời đến thế này.
Rồi mình sẽ làm một việc phù hợp với mình hơn để nuôi con. Mình sẽ không làm thợ giặt nữa đâu.
Đà Lạt, ngày tháng năm
Con yêu của mẹ
Mẹ đã bán tất cả trang sức mà mẹ có, chắc đủ cho con chào đời. Duy còn chiếc vòng cẩm thạch mẹ muốn để lại. Dù con là trai hay gái sau này nó cũng là của con.
Đà Lạt, ngày tháng năm
Nhỏ Trâm đã lên. Nó bảo em yếu lắm. Vũ à! Không biết sao bây giờ? Nó rủa em là vừa ngu, vừa ngông, vừa đam mê, vừa khùng. Em im lặng. Nó khuyên em nên về nhà… Em sợ gia đình sẽ bắt Hoài Phúc của em đem cho… mà nếu mất con thì em còn sống làm gì?
Đà Lạt, ngày tháng năm
Khi viết những dòng này thì bụng mẹ đã có những cơn đau rồi Phúc à. Có bao giờ ngày con ra đời cũng là ngày mẹ lìa đời không, Hoài Phúc? Có bao giờ mẹ không được nhìn mặt con không Hoài Phúc?
Tại sao mẹ cứ linh cảm rằng mẹ và con không được ở bên nhau?
Nếu mẹ chết thì ai sẽ là người nuôi con hả Lê Vũ Hoài Phúc? Bảo vật vô giá của mẹ?
Ông Vũ buông nhật kí xuống bàn. Nửa đêm rồi. Tay ông run run rót rượu. Ông uống một li, hai li rồi nhiều li.. Ông đã mất cảm giác say? Ông thẫn thờ nhìn chai không.
Sự thật là như vậy đó sao? Ông nhắm mắt lại, hãi hùng. Trời ơi!
Trái tim ông sao đau như thế này? Chắc nó đang vỡ ra vì mừng cho ông có một đứa con, phải, một đứa con tuyệt đẹp như thiên thần. Và chắc nó cũng sắp tan nát vì không chịu được cái khổ mà nó vừa trải qua.
Ôi! Sao trái tim ông lại đau như thế này? Ông Vũ cố gắng bước lại tủ. Ông trút những viên thuốc màu hồng xinh xinh ra bàn tay. Phải uống cho bớt đau. Ông không chịu nổi nữa rồi… Thong thả, bình tĩnh, ông đếm từng viên trước khi cho vào miệng…
Ông sẽ không còn biết đau, khổ, buồn, vui, yêu, thương, mê, đắm, lo, sợ, giận, ghét gì hết. Những cái đó đã cũ. Ông sắp biết một cái khác mà trong đời mỗi con người chỉ biết một lần thôi… Những viên thuốc hồng này sẽ giúp ông tìm sự bình yên vĩnh cửu. Ông sắp được gặp lại Hoài Bão oan nghiệt của ông rồi.

VN88