VN88 VN88

Lỡ lầm

Chương 15

Phúc bỏ keo thuỷ tinh đựng chanh muối vào giỏ, cô vừa bước ra sân vừa líu lo hát một bài nhạc mẫu giáo mà cô hay nghe thằng cu Bi bên hàng xóm hát. Dắt xe ra, Phúc thong thả đạp xe đến nhà Nguyên.
Buổi sáng bầu trời trong xanh, trong veo như lòng Phúc. Sau những buồn, vui, giận hờn, lo âu, nghi ngờ cô và Nguyên đã làm lành trở lại. Anh chàng của cô rõ là tính khí rất bướng, cô phải nhận rằng “anh ta” bướng và lì hơn cô nhiều… Khi nào không bằng lòng chuyện gì thì gương mặt “ngầu” phải biết. Anh đã lạnh lùng cố chấp và cả chút gì cao ngạo đầy uy lực trong thái độ khiến cô buồn và tự án. Cô cũng lầm lì, bướng bỉnh và lạnh lùng trả lại, dù nước mắt đã rất sẵn, nó sẽ trào ra bất ngờ, lúc đó thì cô chỉ là con mèo con bé bỏng trong vòng tay anh, như buổi tôố nào cô đã ngông cuồng ngồi dầm sương để chờ, để đợi rồi để oà lên khóc ngon lành…
Nhớ lại Nguyên đã cuống lên, Phúc mỉm cười… rồi cô lại lo lắng, đó chỉ là biểu hiện bề ngoài, cô làm sao biết được lòng anh như thế nào nhỉ? Phúc cắn môi, cô tự trách mình sao hay nghi ngờ, ghen tuông.
Cổng nhà Nguyên không khoá, Phúc đẩy xe vào. Cô gặp chị Sáu ngay trong phòng khách. Phúc cười:
– Chị Sáu sắp đi đâu thế?
– Đâu có, chị mới đi chợ về… Nguyên ở trên lầu đó Phúc.
Phúc chớp mắt:
– Nội đâu hả chị?
– Nội qua bên nhà chú Bình rồi… Ủa! Em đem theo gì vậy?
– Dạ! Chanh muối
Chị Sáu gật gù:
– Con nhỏ hay thật, biết cả ý thằng Nguyên.
Phúc theo chị xuống bếp. Cô cười cười:
– Em phụ chị lặt rau nhe!
– Ôi! Phụ họ gì mất công rửa tay. Lên chơi với nó đi…
Phúc lắc đầu, cô cầm rổ xà lách ra ngồi lặt:
– Chị Sáu biết hôn, ở nhà em là chuyên viên nhặt rau, rửa chén, đâm nước mắm, nạo dừa, nói chung là chuyên viên những việc lặt vặt… nữa em phải học chị Sáu mới được. Anh Nguyên khen đồ ăn chị nấu vừa ý ảnh…
– Ôi! Nói vậy chớ thằng Nguyên ăn cũng dễ, có lúc nhỏ hay vòi vĩnh chớ lớn rồi tính nó trầm đi và đàng hoàng ra. Phúc không biết chớ, anh chàng của em một thời không hiền đâu.
– Em có nghe anh Nguyên kể…
– Lên chơi với nó đi Phúc. Hồi sáng giờ nó làm gì ở trong phòng miết…
Phúc nhìn chị Sáu trìu mến. Cô nhẹ nhàng bước lên lầu… “Mình sẽ hù cho “ông tướng” hết hồn chơi!”
Cửa phòng Nguyên khép hờ, tiếng nhạc vang lên nhè nhẹ nghe thật êm tai… Phúc mỉm cười khẽ đẩy thật nhẹ cánh cửa… “Em sẽ bịt mắt anh” và… Phúc chợt khựng lại. Những lời cô nghĩ chợt tan đi trong cơn bão ập tới. Cô choáng váng mặt mày… Nguyên đang ôm hôn một cô gái tóc dài thật say đắm. Anh đứng quay lưng lại với Phúc, dáng cao lớn của Nguyên gần như che khuất người kia, nhưng ít ra Phúc cũng nhận thấy được mái tóc dài ấy là của Liên, cô “thư kí” riêng của anh…
Phúc chới với, hai chân muốn khuỵu xuống. Người ta đang say sưa hôn nhau đến mức không phát hiện được sự có mặt của cô, giống như cô không hề có trên đời này. Người Phúc nóng bừng bừng, mồ hôi vã ra, đôi mắt cô hoa đi. Phúc bước lui từng bước ra sau, run rẩy khốn khổ: “Không! KHông được để “người ta” thấy mình với gương mặt thất sắc, hãi hùng như vậy”…
Nỗi đau đớn làm Phúc cảm thấy đang luồn khắp thân thể cô, hai cánh tay cô rã rời và cô lần từng bước để xuống thang. Phúc tưởng chừng như mình không còn hơi sức nào mà đi nữa. Cổ cô cứ nghẹn lại, tiếng nấc không thoát ra được làm ngực Phúc muốn vỡ tung:
– Giả dối, phản bội. Trời ơi! Rõ là như vậy rồi… làm sao em có thể chịu đựng nổi hả Nguyên?
Phúc cắn mạnh vào môi mình đến rướm máu. Mắt cô ráo hoảnh, lanh tanh. Cô bướng bỉnh bước xuống bếp, gương mặt tái xanh, nhợt nhạt của Phúc làm chị Sáu ngạc nhiên:
– Em làm sao vậy Phúc?
Phúc bình tĩnh lắc đầu:
– Tự nhiên hơi chóng mặt… chắc không sao đâu chị.
Chị Sáu lo lắng:
– Nguyên đâu?
– Anh ấy ngủ rồi.. Em về chị Sáu à!
– Sao lại về… chuyện gì vậy Phúc? Để chị bắt gió cho…
– Không có gì đâu chị Sáu. Em về nhe!
Chị Sáu ngơ ngác nhìn theo Phúc rồi chị chạy đến chảo cá chiên:
– Lại giận dỗi gì rồi… đúng là trò trẻ con…
*
**
Phúc không nhớ mình đã đạp xe qua những đường phố nào nữa. Đầu óc cô mụ mẫm như một người mất trí… cô cứ đạp xe đi như mộng du. Sao cô không khóc được mới kì chứ? Đôi mắt nâu mở to, ráo hoảnh mà tâm trí để đi đâu. “Giả dối, giả dối! Trời ơi, tại sao lại có thể như vậy được?” Nguyên rất yêu cô mà. Anh đã từng hứa hẹn, mơ ước về tương lai của hai đứa, thế mà, thế mà…
Tiếng kèn xe inh ỏi sau lưng làm Phúc chợt tỉnh. Người tài xế xe hàng ngồi trên cabin cao hầm hầm gương mặt chỉ trỏ la hét gì đó với cô… “Ừ nhỉ! Sao xe nó không tông đại cô thử xem… có “ai” khóc không?”
Phúc rã rời đôi chân, đạp xe vòng vòng một hồi, cô chợt ngừng trước hiệu may của Bích. Cô lơ ngơ dựng xe ngoài lề. Bích ngước lên nhìn cô cười:
– Vào đây quỉ! Vô trong chờ tao. Tao đang dạy học trò, một chút mới rảnh…
Phúc lặng lẽ ngồi xuống. Bích đưa cô mấy cuốn tạp chí:
– Coi đỡ buồn mày… Có chuyện gì hả? Mặt mày hớt hải vậy?
Phúc lắc đầu:
– Không! Tại đi nắng mệt. Mày làm gì thì làm đi…
Phúc lật cuốn thời trang đầy màu sắc, cô không hiểu mình đã thấy gì.. sao lòng cô bây giờ lạ lùng thế nhỉ? Thật bình thản và cũng thật dửng dưng, giống như cô đang chờ đợi một phép màu nào đó… một bà tiên sẽ hiện lên và nói với cô rằng những gì cô thấy sáng nay chỉ là ảo ảnh. Cô đang mong thế đấy!
Phúc chớp mắt. Không có gì bồn chồn đâu, đau khổ như hôm nghe chị Thơ kể, hôm ấy cô nửa tin nửa ngờ… giờ thì rõ quá rồi và mọi thứ như tan vỡ… Lòng cô đã quyết: “Anh không còn là gì trong tim em nữa hết Nguyên à! Anh đã tự bước ra khỏi đời em không một lời từ biệt”
Một bóng đàn ông thoáng qua ngồi đối diện với cô làm Phúc ngước lên. Cô chớp mắt chưa tỉnh để nhận ra ai thì một giọng nói ấm áp đã vang lên:
– Phúc đang mơ cái gì đấy? Mơ giữa ban ngày và giữa lúc đọc sách?
– Anh Hải?
Phúc bồi hồi kêu lên rồi lòng cô chợt chùng xuống như một sợi tơ đàn tay ai vừa vô tình chạm phải. Sao lần nào cô có những lo âu nghĩ ngợi, khổ sở cô đều gặp Hải hết vậy? Lần đầu cô đang khốn đốn vì Nguyên, cô cũng gặp Hải. Lần thứ hai, cô đang lo âu vì ông Vũ cô cũng gặp Hải. Phải anh là nguồn an ủi của cô không? Sao số mệnh cứ sắp đặt cho cô gặp anh ở những lúc như thế vậy?
Hải chăm chú nhìn Phúc. Đôi mắt anh rất sáng, ấm áp nhìn như vừa tò mò, vừa hỏi han:
– Có chuyện gì buồn hả Phúc?
Phúc bối rối lắc đầu:
– Phúc có bao giờ biết buồn đâu mà anh Hải hỏi thế?
Hải nheo mắt:
– Không buồn à? Thế cô đang tìm cái gì đã mất phải không? Xem kìa, đôi mắt cô lơ đễnh, xa xôi và đầy tuyệt vọng. Sao? Hôm nay anh chàng của cô lại không ngoan à? Hừ! Đúng như vậy rồi. Nên tôi nhìn cô lâu lắm rồi mà cô đâu có hay. Mất hồn, mất vía rồi.
Phúc làm thinh nhìn vào tủ kiếng… Vô số những chiếc áo cưới đủ màu treo đầy ắp. Cô cay đắng với ý nghĩ của mình: “Đây là những chiếc áo hạnh phúc. người thì cho mướn hạnh phúc, kẻ thì mang hạnh phúc về rồi lại đem trả, không lẽ tình yêu và hạnh phúc đều là những cái chẳng có thật, để một đứa con gái ngốc nghếch như cô phải tan ảo mộng…?”
Phúc thở dài nhìn Hải. Bao giờ Hải cũng đoán đúng tâm trạng của cô. Phúc hỏi:
– Anh Hải này, khi anh buồn anh thường làm gì?
– Uống rượu! Thú vị lắm Phúc à. Một mình với chai rượu. Hết chai rượu là hết sầu đời.
– Hôm nay anh có buồn không?
– Không! Tôi đang yêu đời, đi may áo mới đấy. Sao mà buồn được?
Hải nhìn Phúc “rủ rê”:
– Phúc đang buồn phải không? Hai anh em mình đi làm một chầu đi… hết buồn ngay.
Phúc ngẫm nghĩ “Sao lại không nhỉ? Ta đang muốn quên hết mọi sự trên cõi đời này mà!”
– Uống ở đâu?
– Ở đâu có người sầu thì ở đó có bia và rượu…
Phúc đứng dậy, cô bước ra phía trước, đến bên Bích cô nói:
– Chờ mày rảnh lâu quá Bích à! Tao đi vòng vòng với anh Hải một chút. Gởi xe ở đây nhe!
Rồi mặc kệ cho cặp mắt một mí của Bích mở to vì kinh ngạc, Phúc nghiễm nhiên leo lên sau xe Simson to kềnh càng của Hải.
– Anh Hải bắt đầu uống rượu từ bao giờ?
– Từ lúc bị bồ đá.
Phúc cười không tin:
– Anh như vầy mà để bồ đá?
– Thế mới đau chứ? Mình ra Thủ Đức ăn nem, uống bia Phúc nhé?
– Đâu cũng được. Anh chạy hết ga đi.
– Phúc thích tìm cảm giác mạnh à?
– Ừ!
Hải phấn khởi:
– Thế thì đúng “rơ” của tôi rồi… Chuẩn bị “ôm” nha, tôi coi vậy chớ còn ham vui lắm… Ai xúi gì là làm đó hà!
Hải vừa nói dứt là anh nhấn hết ga. Chiếc Simson vọt như điên trên đường. Phúc ôm chặt lấy người Hải… Thân thể người đàn ông này không gây nỗi xúc cảm nào ngoài sự dằn vặt trong hồn cô, tốc độ của chiếc xe làm Phúc thích thú, cô hồi hộp theo từng cái lạng lách của Hải… “Sao lại là Hải mà không là Nguyên… Có bao giờ anh ôm người khác mà tiếc rằng người đó không phải là Phúc của anh không hở Nguyên?”
Phúc gục đầu trên lưng Hải, nước mắt cô ứa ra rồi cô chợt khóc nức nở…
Hải dừng xe trước một quán nhỏ dựng bằng lá tre đơn sơ nhưng thơ mộng nhờ những hàng bạch đàn xung quanh. Anh dịu dàng nắm lấy tay Phúc dắt vào, nước mắt cô hình như vẫn còn lưng tròng. Hải lắc đầu:
– Anh chàng của Phúc coi bộ lộn xộn dữ. Có một người yêu mình đến như thế này mà không biết gì cả… Cái bùôn sẽ theo nước mắt vơi đi và theo rượu biến mất. Kinh nghiệm của tôi đấy!
Hải gọi thức ăn và bia. Phúc thẫn thờ nhìn quanh. Quán giờ vắng khách, không có ai ngoài cô và Hải:
– Uống đi cô bé!
Phúc cầm lon bia vụng về uống ngụm đầu tiên. Hải gắp thức ăn bỏ vào chén cho cô:
– Anh Hải kể cho em nghe chuyện anh bị bồ đá đi.
Hải cười:
– Cũng giống như Phúc bị bồ đá vậy chớ có gì đâu để kể… bộ cô muốn so sánh xem tôi và cô ai đau hơn à? Uống đi Phúc! Không phải tôi xúi chớ. Thật đấy, buồn buồn uống rượu là quên hết.
– Đến lúc tỉnh rượu thì sao?
Hải tỉnh bơ:
– Tỉnh rượu lại nhớ chớ có sao đâu?
– Phúc nhớ lần trước anh bảo có chuyện buồn không nên uống rượu mà!
– Đúng, đúng! Nhưng bồ đá không phải chuyện buồn mà là chuyện đau! Chỉ có rượu là xoa dịu được nỗi đau đó thôi cô bé à! Nào, cạn “lon” chứ!
Phúc nhắm mắt uống cạn lon bia. Cô nhìn Hải:
– Sao không uống rượu mà lại uống bia? Phúc muốn uống rượu kìa!
– Có ngay! Rượu là bạn tôi mà… chỉ sợ cô bé chịu không nổi thôi… bây giờ Phúc muốn uống rượu gì? Rượu ta, rượu tây, rượu Tàu hay rượu Mĩ, rượu Nga…?
Phúc bối rối:
– Rượu nào ngọt em thích hà!
Hải cười to:
– Uống rượu mà chuộng ngọt, rượu bao giờ cũng đắng, cũng cay cô bé ơi! Xem nào… được rồi, cho Phúc nếm thử nếp than, mà uống rượu ngọt say lúc nào không hay đấy.
Hải đứng dậy bước đến quầy bán. Anh cầm ra một chai rượu nếp than màu tím và hai li nhỏ:
– Lần đầu trong đời tôi nhậu với con gái, một cô gái rất dễ yêu…
– Nhưng mà yêu không dễ đâu. Sao? Hôm nay có người cụng li với anh rồi, không than thở nữa nhe.
Hải nhìn Phúc:
– Này, sao em lại đòi uống rượu vậy cô bé? Hắn ta phản bội em thật à?
Phúc ngậm tăm, cô lạnh lùng:
– Rót rượu đi anh Hải.
– Ly thứ nhất chúc cho thằng cha nào làm em buồn được hạnh phúc và sống lâu trăm tuổi.
Hải cười cười:
– Lời chúc này chắc thừa vì cái thứ bạc tình nó sống lâu lắm, Phúc à. Và nó luôn luôn hạnh phúc.
Tim Phúc nhoi nhói, cô không tranh luận gì với Hải cả, lầm lì cô cầm li uống cạn.
Hải cũng vừa cạn li của mình. Anh nheo mắt:
– Khá đấy… bây giờ li thứ hai. Chúc gì đây Phúc?
Phúc cười:
– Chẳng nên chúc gì cả. Uống cho say.
– Không được. Khi uống rượu mình phải có mục đích hẳn hoi. Xem nào! À, li thứ hai chúc em mau quên chuyện cũ và sẽ hài lòng bên người mới.
Phúc bắt bẻ:
– Chỉ hài lòng thôi sao?
– Hài lòng đã giỏi rồi. Yêu thì phải lâu lâu mới được. Đừng nóng vội cô bé à!
Phúc nhếch môi:
– Người mới là người nào bây giờ trong cuộc đời này?
– Là người không phải là người mình yêu… Có thể là một gã đàn ông nào đó mà em nghĩ rằng rất yêu em, sẵn sàng quì dưới chân em, thề làm nô lệ cho em.
– Già được không?
– Già à? Càng tốt. Đàn ông càng già càng yêu bạo.
Phúc tủm tỉm cười. Cô thấy thích cách nói chuyện “ba đá” của Hải.
Anh cay đắng:
– Người yêu tôi bỏ tôi để theo một lão già đấy.
– Thế thì nên chúc sức khoẻ các lão già…
Phúc uống cạn li thứ hai. Rượu làm cô hào hứng. Cô nhìn Hải:
– Rồi anh chịu thua lão ta à?
– Ha! Ha! Kính lão đắc thọ… Nói thế chứ khi người ta đã không yêu mình nữa thì theo đuổi cũng hoài công.
Hải gắp thức ăn cho Phúc:
– Phải ăn mới uống được
– Rượu này vừa ngọt vừa ngon. Chắc không say đâu. Em thích uống hơn ăn. Anh nói tiếp đi.
– Nói về cái gì?
– Về cô người yêu và lão già sói đầu, rụng răng đáng nguyền rủa nào đó…
– Lão ta không sói đầu, không rụng răng, trái lại còn rất đẹp, con gái mê lão như điếu đổ…
Rồi anh né tránh:
– Nói về tình địch cuả mình trong bàn rượu là điều không nên. Bây giờ là li thứ ba, chúc những người đang yêu nhau trên đời này mãi mãi tiếp tục yêu nhau.
Hải uống cạn li của mình rồi nhìn Phúc. Cô trầm ngâm:
– Sao? Uống đi chứ.
Phúc ngước gương mặt đã ửng hồng lên. Cô mỉm cười:
– Trong ba câu chúc của anh, Phúc thấy trúng được câu đầu.Câu thứ hai hi vọng đạt năm mươi phần trăm, còn câu thứ ba chắc lạc quẻ quá.
Hải chắc lưỡi:
– Thôi thì không chúc nữa. Uống tiếp đi bé!
Hải gắp một chiếc nem đã bóc vỏ vào chén Phúc., Mắt anh nhìn cô thương xót:
– Ăn đi! Uống bao nhiêu đó đủ rồi.
– Đâu được, em vẫn còn tỉnh. Em muốn biết say là như thế nào. Anh Hải! Rót cho em li nữa.
Hải dốc hết chai vào li của Phúc. Cô đã chếnh choáng rồi. Anh khẽ lắc đầu. Mặt Phúc hồng hồng, đôi gò má hây hây mọng như hai quả đào, đôi mắt nâu lóng lánh như có lửa đang nhìn anh rồi hơi nhíu lại khi uống cạn li cuối cùng.
Lòng Hải bỗng dâng lên một niềm xúc động lẫn xót xa… rõ là anh chưa bíêt gì nhiều về Phúc. Chưa biết lí do gì khiến cô bé buồn đến mức “mượn rượu tiêu sầu”. Anh mới gặp cô lần thứ ba thôi mà, nhưng ở Phúc có nét gì đó rất lôi cuốn anh, gợi cho anh nhớ đến gương mặt ngày xưa… cô gái ấy đã bỏ anh để theo một ông già. Lí do đơn giản là cô muốn đi nước ngoài… Thế là xong. Cầu mong em hạnh phúc. Hải xem đồng hồ, chiều rồi còn gì. Anh dịu dàng:
– Uống li nước chanh đi, anh chở về…
– Còn sớm quá, về rồi… em biết làm gì hả Hải?
Nghe lời Phúc, Hải nao nao:
– Phúc sẽ đi ngủ sớm. Tỉnh ra, mọi chuyện đã thuộc về quá khứ, nhớ làm chi thêm mệt…
Phúc lắc đầu:
– Em chưa say làm sao ngủ được. Anh thấy đấy, em tỉnh bơ…
– Về nhà uống tiếp. Bây giờ tôi còn công chuyện, uống nữa không hay đâu bé.
Phúc ngồi ủ rũ như con mèo ướt. Cô giận dỗi đứng dậy. Cảm giác quay cuồng bỗng đến với cô, nhăn mặt, Phúc té vào Hải.
Anh cười:
– Thấm rượu rồi đó.
Phúc ngồi tựa vàolưng Hải, mắt nhắm nghiền. Gió thổi ù ù bên tai. “Ta đang say hay đang bay. Ta vẫn còn đây mà anh đâu rồi. Hình như ta đang rơi, đang rơi…”
– Ôm chặt nhe Phúc. Tôi sắp cho xe bay đấy.
– Tuyệ! Cứ cho xe bay, em thích lắm… Nguyên à.
– Này! Đừng lầm lẫn nhé. Kêu lộn tên… tôi cho xuống đất bây giờ.
Phúc cười khoả lấp:
– Ai mà không về với đất? Đừng bắt lỗi Phúc. Tội lắm!… Bây giờ mình đi đâu?
– À! Đến chỗ tôi đang làm việc. Một chút tôi chở Phúc về nhà. Ngủ một giấc thật ngon, tỉnh dậy nhớ đến tôi, Phúc sẽ cám ơn… Mở cửa ra… biết đâu anh chàng của em đang đứng đợi để xin lỗi…
Phúc làmthinh… Cô không múôn ai gợi vết thương của cô lúc này cả.
Xe Hải ngừng trước phim trường… Phúc bỡ ngỡ… Anh dựng xe, dắt cô qua quán café bên đường:
– Ngồi đây, uống hết li café sữa đá và chờ tôi. Cấm không được lang thang.
Phúc nhìn Hải trìu mến rồi khe khẽ gật đầu. Cô ngồi mộtmình trong quán café mà có lần côvào với ông Vũ. “Ông ta đang làm gì nhỉ? Sao lại không đến thăm ông ấy? Hừ! ít ra ông ta cũng không giả dối và phản bội như “người ta””.
Phúc sật sừ nằm gục trên bàn. Tay ai đó lay lay cô, chắc hẳn không phải Nguyên rồi…
– Chú Vũ.
Phúc mấp máy đôi môi, mắt cô mở to nhìn ông Vũ rồi những giọt lệ bỗng tuôn thành dòng:
– Sao em đến mà không kêu tôi? Ngồi đây lâu chưa?
Giọng ông Vũ lạc đi vì xúc động:
– Đừng khóc Phúc. Em làm vỡ nát trái tim tôi rồi. Em có biết không?
Phúc im lặng nhìn ông. Cô lắc đầu và lại gục xuống bàn:
– Em uống rượu à bé con? Chuyện gì vậy?
– Chú Vũ! Chú còn nghĩ và mong em đến với chú nữa không?
Ông Vũ vội vàng nói:
– Sao em lại hỏi như thế Phúc? Lúc nào tôi cũng chờ vì tôi biết thế nào em cũng sẽ tìm đến với tôi. Rõ ràng giữa tôi và em luôn có một mối liên hệ nào đó cơ mà…
Mắt ông tha thiết:
– Em nói đi. Em có nghĩ đến tôi không?
Phúc nhè nhẹ gật đầu.
Ông Vũ thắc thỏm:
– Em nghĩ gì?
Phúc nói nho nhỏ như hát một mình:
Một chút gì tội lỗi
Một chút gì vu vơ
Một chút gì lãng mạn
Một chút gì như thơ…
Ông Vũ nhìn Phúc đăm đăm, bồi hồi:
– Thế là quá đủ. Tôi đâu dám đòi hỏi cao ở em. Sao hôm nay em uống rượu? Em uống với ai?
Phúc nửa đùa nửa thật, đôi mắt cô mơ mơ màng màng:
– Em uống một mình… Uống xong mới dám tìm đến với… chú chứ! Bây giờ em đói quá. Em nghĩ đến nếu không gặp được chú Vũ… em sẽ nhịn đói, đến mai, đến mốt, đến bao giờ gặp hoặc nhịn đến chết luôn nếu không tìm thấy…
Ông Vũ cười khi biết Phúc nhai lại lời của ông trước đây.
– Lém lắm! Rồi sao nữa?
Phúc phụng phịu nói khẽ:
– Chỉ với chú, em mới tìm thấy một tình yêu… thương trọn vẹn.. và chân thật.
Phúc nhìn ra đường, cô cắn môi: “Mình vừa nói hay rượu nói?” Khẽ vỗ trán, cô cười gượng gạo. Cô đâu có say, cô muốn mượn tí men sầu để “quậy” đó thôi. Cô muốn “quậy” đời cô ấy mà!
Giọt nước mắt chợt long lanh rồi rơi xuống. “Phúc đã không còn là “Gỗ mun” nữa sao? Nguyên ơi, anh ác lắm. Từ khi yêu anh đến nay, em đã “rủa” anh ác bao nhiêu lần rồi. Anh đúng là người có trái tim quỉ dữ. Thế mà em lại dại dột bán linh hồn cho anh, giờ đây, em chỉ còn thân xác vật vờ, lang thang tìm một nơi náu thân khốn khổ”.
Ông Vũ lặng lẽ nhìn Phúc. Trái tim còn khát khao tình yêu của ông như mềm đi bởi dòng lệ trên gương mặt còn nhiều nét trẻ con mà ông đã khổ sở vì một lẽ gì lí trí ông không làm sao giải thích được.
Tại sao khi nhìn thấy Phúc lần đầu tiên trong võ đường, ông đã phũ phàng xua duổi cô diễn viên có thân hình tuyệt đẹp, chuyên đóng “thế mạng” trong những cảnh sex ra khỏi phòng ông và khỏi cả đời ông? Đâu phải ông đã chán chuyện yêu đương, đâu phải ông đã chê những thú vui trần thế… ông vẫn còn dồi dào… và ham muốn như thời trai trẻ đó chứ…
Với ông, phải chăng người con gái kia trở nên tầm thường quá. Giống như nụ hoa dã nở hết những cánh hoa đỏ rực rỡ, có còn gì đâu nữa để người ta khêu gợi trí tưởng tượng củamình hướng về một mùi hương, về một màu nhuỵ còn được che ẩn bên trong? Rồi nữa, từ đôi mắt nâu trong sáng đó, ông bỗng nhận ra những cái tốt, cái xấu riêng ông. Có phải ông đã thú nhận với cô bé ấy là từ xưa đên giờ ông chỉ yêu bản thân ông, hay đúng là ông chỉ yêu cái tình yêu của ông không?
Ông Vũ thở dài, tận trong đáy lòng ông rõ là có một lời thú nhận chớ không phải là một lời phủnhận dĩ vãng để “lấy điểm” với Phúc. Nhìn vào đôi mắt nâu kia, ông đã đối diện với ông, và chua xót nhìn nhận trong cuộc đời, ông đã quá buông thả, quá nuông chiều bản thân. Số mạng không có thật nhưng chuyện con người cầm số mạng của mình là có thật. Ông đã phung phí tuổi trẻ để bây giờ cầm số mạng mìnhông hiểu nó sẽ không giống như số mạng các nhân vật trong tiểu thuyết do nhà văn định đoạt. Ông không là nhà văn, ông là đạo diễn, vở bi kịch đời ông đoạn kết ông vẫn còn bỏ trống… ông có còn chút hi vọng nào cho bản phân vai ở cuối màn không?
Ông Vũ nhìn vào mắt Phúc. Cái màu nâu ấm áp như đang chờ đợi điều gì ở ông. Dịu dàng, ông vỗ nhẹ vai cô âu yếm:
– Nào em yêu, chúng ta sẽ đến một tiệm ăn mà tôi chắc rằng em rất thích.
Nguyên rối bời trong bụng khi lần này Mai lại cho biết Phúc vẫn chưa về nhà. Anh ngồi thừ ra trên salon, gương mặt lạnh với đôi mắt đầy lo âu.
Bà Thanh nhìn anh dò hỏi:
– Có chuyện gì giữa hai đứa hả?
Nguyên ngập ngừng rồi gật đầu:
– Dạ… Phúc hiểu lầm cháu
– Có nghiêm trọng lắm không?
Nguyên bối rối thú nhận:
– Lỗi hoàn toàn ở cháu, có điều cháu chưa kịp giãi bày thì Phúc đã bỏ đi rồi.
Bà Thanh nhìn Nguyên như bảo anh nói rõ hơn câu chuyện nhưng qua lời nói lấp lửng bà biết Nguyên không muốn… nên lặng lẽ bà buông tiếng thở dài.
Buổi tối hôm trước, khi Phúc đột nhiên bỏ đi giữa đêm giữa hôm sau khi lên lầu mở loạn xạ các băng nhạc đã làm bà hết sức lo lắng. Lúc nhìn thấy cô chạy vào xin bà được đi ăn tối với Nguyên, bà đã định “làm cho một trận” nhưng thấy đôi mắt long lanh của con bà lại thôi… “Tuổi trẻ phải có lúc yêu lúc giận thì tình yêu mới thú vị”. Thế đấy, mới mấy hôm lại giận nhau nữa rồi. Nguyên là người rất tỉnh trước những việc bất ngờ mà hôm nay nó lại bồn chồn khác lạ. Rõ là chúng giận dỗi nhau chuyện gì đó rất nghiêm trọng.
Gần mười giờ rồi, bà sốt ruột nhìn Nguyên:
– Cháu đã tìm Phúc ở những đâu?
– Dạ, cháu lên túôt Gò Vấp đến nhà Tâm. Rồi ở nhà Bích, gia đình Bích cho biết Bích và Long đã đi đám cưới từ chiều và Phúc cũng không có ghé. Rồi cháu tới nhà Khải nữa.
Bà Thanh nghĩ ngợi:
– Vậy nó đi đâu? Con bé ít khi đi mà không nói lắm. Mai! Con nhớ xem em còn hay đến chơi nhà ai nữa?
Mai dè dặt:
– Có bao giờ nó đến chỗ chị Thơ chơi không?
Nguyên đứng phắt dậy:
– Có thể lắm chứ. Để cháu đến đó xem.
Rồi anh hối hả leo lên xe vọt nhanh ra cổng.
Bà Thanh hỏi Mai:
– Phúc có nói tại sao nó phải tìm thằng Nguyên trong buổi tối đó không?
Mai im lặng, một chút sau cô nói:
– Nó không nói nhưng chị Thơ nói. Hình như Nguyên có quen ai đó nữa…
– Vậy sao? Không lẽ nào thằng Nguyên…
Bà Thanh thở dài: “Mà nếu thằng Nguyên giả dối thì tội tình gì từ sáng đến giờ “sất sất bang bang” đi tìm con nhỏ bở hơi tai không ăn không uống gì cả. Tại nó yêu thật nên nó lo lắng hay tại nó đùa dai nên nó ân hận… Nó sợ con Phúc làm gì nông nổi à?”
Bà Thanh thấy nôn nao trong lòng, rồi bà chợt sợ khi nghĩ đến những chuyện không hay “Ai mà biết được lòng ghen tuông, sự thất vọng trong tình yêu sẽ đưa con người ta đi đến đâu”.
Bà sốt ruột đi tới đi lui trong phòng khách. “Cả con Thơ đi đâu suốt đến giờ này vẫn chưa thèm về”. Bà lại thở dài. Từ khi đi làm đến nay, Thơ tự xem mình đã là người lớn. Cô điềm nhiên trước những lời khuyên răn của mẹ, gương mặt xinh đẹp cứ bình thản, không cãi, cũng không vâng, lời của bà giống như mây bay gió thoảng không cần phải chú ý, nghe là một lẽ còn có làm theo không là chuyện khác. Bà buồn lắm. Con cái thời bây giờ khác xa thời bà, dù rằng ngày còn trẻ mỗi bận bị rày bà cũng thường nghe câu “con cái thời bây giờ…” Hay bà cũng như những người già, bao giờ cũng cho rằng “con cái không còn chịu nghe mình?” Bà nhíu mày, bà có bao giờ khắt khe cổ hủ với các con đâu? Có điều bà chỉ sợ các con mình sống buông thả chạy theo những thói thường, bán rẻ nhân phẩm, lương tâm…”
Có tiếng xe chạy vào cổng. Mai bước ra. Thơ về tới. Giọng cô ngạc nhiên:
– Ủa! Làm sao cả nhà thức khuya vậy?
Mai thất vọng, thế là con nhỏ “Gỗ mun” không ở chỗ Thơ, cô nói với chị:
– Con Phúc đi đâu sáng đến giờ chưa về.
– Vậy à! Có ai đi kiếm nó chưa?
– Ông Nguyên đi chớ ai…
Mắt Thơ nhíu lại:
– Giận hờn gì nữa rồi… Mệt!
Thơ lặng lẽ dắt xe vào nhà. Mai lại nhìn ra đường. Cô khép hờ cổng và đi vào. “Sao chị Thơ lại dửng dưng như vậy nhỉ? Chị ấy mệt lắm rồi chắc?”
*
**
Nguyên cho xe phóng như bay trên đường phố. Anh lo lắng vô cùng. “Khuya như thế này Phúc còn đến nhà ai nữa chớ?” Lòng anh chợt nhói lên: “Còn một nơi nữa… nhưng không lẽ…?” Hình ảnh người đàn ông đứng tuổi, lịch thiệp bỗng thoáng qua trong đầu anh. Nguyên nhíu mày: “Con ngựa non háu thắng bé bỏng của anh tung vó ở đâu nhỉ? Cũng tại anh mà ra cả, nhưng ít nhất em cũng để anhgiãi bày chứ. Đằng này em lặng lẽ bỏ đi.” Nguyên thở dài bực dọc: “Nếu như em không bỏ đi mà oà lên khóc hay làm một hành động nào đó thì anh sẽ xử trí ra sao? Phúc bỏ đi là đúng. Em rất tự trọng và tế nhị…” Nguyên chợt bàng hoàng: “Và Phúc sẽ rất đau đớn, khổ sở…” Trái tim nghịch ngợm, bướng bỉnh của em cũng là trái tim yếu đuối và non nớt… Trời ơi! Nếu như, nếu như em làm điều gì đó ngu ngốc và anh không còn cơ hội giải thích, năn nỉ em nữa thì sao nhỉ? Tại sao có lúc anh lại tự buông thả một cách tầm thường đáng khinh như vậy nhỉ? Nếu có chuyện gì xảy ra với em không biết anh sẽ như thế nào?
Nguyên vọt xe vào sân. Chắc chắn là Phúc chưa về vì Mai vẫn còn ngồi đợi ngoài thềm. Nguyên thất thểu ngồi xuống bậc đá gần đó. Mới từ sáng đến giờ thôi mà anh muốn điên lên vì lo, vì nhớ, vì xót xa. “Thương cô bé quá!…” Giọng Mai nhè nhẹ vang lên:
– Tại sao anh nghĩ rằng Phúc giận anh?
Nguyên khổ sở:
– Rõ ràng là tại tôi… Tôi chỉ lo Phúc quá nông nổi…
Anh đứng dậy cho hai tay vào túi quần bước chầm chậm đến chiếc ghế đá. Anh ngồi xuống dựa lưng vào ghế, mùi hương đêm không xoa dịu được sự căng thẳng trong tâm hồn anh…
Tiếng mô tô chạy hết tốc lực thắng rít lại trước nhà làm Nguyên ngồi phắt dậy. Mai đã nhanh chân chạy ra mở cửa. Nguyên tái người khi trông thấy Phúc ngả nghiêng, xiêu vẹo trong vòng tay đỡ của một thanh niên. Cô đang say khướt, say không còn biết trời trăng gì cả.
Mai sững sờ nhìn Phúc. Cô đã vào đến thềm tam cấp nhưng không chịu bước vô nhà, vùng tay ra khỏi người con trai, cô loạng choạng đến chiếc ghế đá rồi ngồi tựa vào đó…
Trong nhà bà Thanh và Thơ cũng vừa chạy ra. Giọng người thanh niên còn rất tỉnh:
– Phúc say dữ lắm rồi! Hừ! Cũng may là tôi tìm ra con bé và “hộ tống” về đây. Quá sức! Tôi đi lùng sục cô ta cả buổi tối, mệt đến muốn điên luôn.
Thơ nhíu mày:
– Anh là Hải phải không? Lý do nào em tôi lại say dữ vậy, và tại sao…
Hải vừa nhìn Nguyên đang đến bên Phúc vừa ngắt lời Thơ:
– Phúc đang thất vọng điều gì ghê lắm. Đòi uống rượu không thôi. Lúc trưa tôi có đưa Phúc đến quán làm vài li nhè nhẹ…
Anh ngập ngừng trước đôi mắt trách móc của bà Thanh rồi nói tiếp:
– Sau đó tôi chở Phúc về, uống café ngay quán chỗ tôi làm việc. Tôi vào cơ quan, dặn cô bé chờ ở đó, không được lang thang, xong việc tôi đưa về nhà. Ai ngờ đến lúc trở ra cô ta đã biến mất. Tôi lo sốt vó lên, dầu sao Phúc cũng là bạn thằng Long và con Bích em tôi… Hỏi ra mới biết lão Hoài Vũ đã cướp mất con bé…
Bà Thanh buột miệng kêu “trời ơi” rồi vội vàng đến bên Phúc. Lúc này cô nằm úp mặt lên lưng ghế không nhìn ai cả. Bà luống cuống nâng đầu con lên. Mắt Phúc nhắm lại nhưng rõ là cô không ngủ. Nguyên đau đớn đứng kế bên cô, anh biết Phúc không muốn nhìn thấy anh. Bà Thanh lắp bắp:
– Chuyện gì xảy ra sau đó?
Giọng Hải vang lên rành rọt:
– Làm việc chung, tôi còn lạ gì tính ông Vũ. Ông ta bao giờ cũng thích cái lạ, nên tôi sợ cho con bé Phúc gặp cáo già. Tôi rảo hết tất cả các quán ăn, vũ trường mà tôi biết ông ta hay ghé, vẫn không gặp… Cuối cùng tôi phục kích tại nhà ông ta, vừa lúc ông ta chở Phúc về đến… Tôi nóng quá, “để” cho ông ta mấy cái đấm ròi lôi con bé về đây…
Phúc ngồi dậy. Giọng cô nhừa nhựa nhưng rất rõ ràng:
– Anh Hải nói oan chú Vũ rồi!… Tại em muốn thế mà… Anh ấy yêu em thật tình, em đã bằng lòng làm vợ anh Vũ rồi… Em…
Bà Thanh đứng phắt dậy, giọng bà như lạc hẳn đi. Bà run rẩy hét nhỏ:
– Khốn nạn!
Bà vung tay tát mạnh vào mặt Phúc. Nguyên ôm vội cô vào lòng, nhưng Phúc đã xô anh ra. Cô đứng dậy, miệng mỉm cười mà nước mắt cứ lăn dài trên đôi má bầu bĩnh:
– Sao má nỡ đánh con? Con nói thật mà! Chỉ có anh Vũ yêu con… chớ người ta đâu có yêu con. Anh Vũ sẽ đến năn nỉ ba má gả con cho ảnh đó. Còn gì nữa đâu… lỡ hết rồi má ơi!
Bà Thanh bàng hoàng nhìn cô con gái Út. Từ nhỏ đến giờ bà chưa hề đánh Phúc một cái tát tai nào. Mà nó đã nói điều gì khủng khiếp thế? Nó đã đi đâu gần súôt đêm với người ta… Bà thì thầm với riêng bà: “Lỡ cái gì… đã lỡ cái gì…?”
Phúc quay sang nhìn Nguyên. Cô lảo đảo rồi cười gằn, cái cười nửa miệng trông như mếu:
– Sẵn đây, “Gỗ mun” mời anh Nguyên, một tháng nữa đến dự đám cưới của “Gỗ mun”… Nhớ… đi đám cưới phải mặc chiếc áo chemise màu vàng hoa hướng dương nghe… anh… và nên đi một mình thôi!
Phúc vừa nói vừa cười, vừa gập mình xuống ói lai láng. Mai và Thơ vội chạy đến đỡ cô. Hải gọi Mai:
– Vào làm cho Phúc li nước chanh nhiều đường.
Phúc đẩy Thơ ra rồi tiếp tục ói nữa. Cô ngước lên nhìn Nguyên, khi anh đưa tay ra đỡ cô lên:
– Anh thấy em hay không? Em đã nói. Em sẽ giải quyết chuyện hai đứa trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ mà! Nhưng không ngờ! Em đâu tốn nhiều thời gian đến vậy… Chỉ một buổi tối thôi… Ủa! Anh đến đây làm gì? Anh bỏ cô Liên của anh một mình cổ sẽ buồn lắm đấy, anh không sợ cô ta khóc à?…
Đôi mắt Phúc bỗng long lên dữ dội:
– Giả dối! Anh về gặp cô Nga, mẹ anh đó! Anh bảo rằng: Con Phúc gởi lời chia buồn với cổ, dù nó đã làm đúng theo lời khuyên của cô. Tức là hãy yêu ông Vũ, vì ông ta sẽ chết mất nếu em không nghĩ gì đến ông ấy.
Mặt Nguyên tái nhợt dưới ánh đèn đêm. Môi anh mím chặt và đôi mắt lộ rõ vẻ đau khổ tận cùng trong trái tim anh. Bất ngờ Nguyên bế thốc Phúc lên trong hai tya rồi bước vào nhà. Cô vùng vẫy, đám vào người anh rồi cắn mạnh vào vai Nguyên. Cuối cùng, cô vùng ra ngồi trên salon khóc nức nở, miệng không ngơi nói:
– Anh ác lắm, anh ác lắm. Đừng đụng vào người em, anh đi đi…
Mai dịu dàng cho em uống nước. Phúc nhìn quanh như đang nhìn vào cõi mơ hồ rồi ngủ thiếp đi. Nguyên nhìn Mai:
– Tôi đưa Phúc lên lầu. Mai và Thơ thay quần áo, đắp ấm cho Phúc…
Anh lại bế Phúc lên lầu. Nhẹ nhàng, thận trọng và xót xa. Anh cúi nhìn gương mặt còn đầm đìa nước mắt của cô lòng đau đớn hơn bao giờ hết. Anh đặt Phúc xuống giường, kê đầu cô lên gối, tay anh âu yếm vén những sợi tóc phủ vầng trán thơ ngây của cô, anh dịu dàng bóp nhè nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của Phúc: “Anh yêu em biết bao!” Ngước lên, Nguyên bắt gặp Thơ đang nhìn anh. Cô cười nửa miệng:
– Cho vừa lòng anh! Cũng may nó đã trở về nguyên vẹn.
Nguyên im lặng. Anh bước xuống lầu và ra ngoài sân. Bà Thanh ngước nhìn anh như vừa trách vừa lo.
Nguyên mệt mỏi:
– Phúc ngủ rồi… Đó chỉ là những lời nói khi say. Bác đừng nghĩ ngợi gì cả…
Hải đưa Nguyên bao thuốc. Anh chậm rãi châm một điếu. Người anh chợt rã rời. Hải vỗ vai Nguyên cười cười:
– Không có anh cô bé sẽ chết đấy! Có một người yêu và một tình yêu như thế mà không biết giữ. Này! Bỏ lỏng là tôi sẽ bắt cóc Hoài Phúc đó nghe. Bây giờ tôi về.
Bước đến bên bà Thanh, Hải cười lễ độ:
– Cháu xin lỗi bác lúc sáng có rủ Phúc uống vài li… dù sao cháu cũng đã hết lo vì đã đưa được con bé về nhà. Giờ cháu xin phép bác.
Bà Thanh đứng dậy gượng gạo chào Hải. Anh bước ra ngoài, rú ga chiếc Simson…
Bà Thanh gọi nhỏ:
– Nguyên!
– Dạ
– Có phải ông đạo diễn Hoài Vũ có… ơ.. có tình ý gì với con Phúc không?
Nguyên ngần ngừ. Anh rít mạnh điếu thuốc rồi gật đầu:
– Theo cháu biết đúng là như vậy.
Giọng bà Thanh run rẩy, khốn khổ:
– Trời ơi! Oan nghiệt!
Nguyên nhìn bà ngạc nhiên. Anh vứt điếu thuốc lá rồi nói nhỏ:
– Khuya lắm rồi! Bác vào nghỉ đi. Cháu về.
Nguyên thả hết ga cho xe vọt mạnh. Gió đêm làm anh sảng khoái đôi chút. Bao lo âu đã vơi bớt, dù nỗi đau đớn còn đọng lại trong anh nhiều hơn… Anh vẫn biết tính Phúc rất ngang và rất ngông, nhưng anh không ngờ Phúc lại tự làm khổ mình như thế… Nguyên thở dài, “Anh sẽ nói gì với em vào ngày mai… hở “Gỗ mun”? Bằng bất cứ giá nào anh cũng không thể mất em. Dù em đã… có thế nào thì em cũng là của anh và tại anh”.
Nguyên chợt nghe nhức nhức ở vai, anh đưa tay lên bóp nhẹ. Vết cắn của Phúc lúc nãy đến giờ mới thấm. Nó buốt buốt làm Nguyên nhớ Phúc quá, cô vừa mới bên anh đó mà… biết đâu cô sẽ không còn là của anh nữa, mãi mãi sẽ trở nên xa lạ, lạnh lùng với anh. Thở dài, Nguyên nhìn đồng hồ. Đã hơn không giờ rồi! Đêm nay chắc hẳn anh sẽ khó ngủ. Anh sẽ nằm trằn trọc với vết thương ở vai… Giống như Phúc đang kế bên anh… em chính là nỗi đau của anh, “Gỗ mun” ạ!

VN88