VN88 VN88

Lại là 2 chị em được bú truyện phê lòi

Em ra nhiều quá anh ơi. . . ối da. . . Em chịu hết nổi rồi. . . Sướng quá, đã quá anh ơi. . . Anh bú em sướng quá. . . Chắc em chết mất. . .Nước khí của người trinh nữ tuôn trào ra ngoài mép lồn nhễ nhại. Chàng liếm sạch sẽ không chừa sót một giọt. Liếm xong chàng chồm người ngồi dậy, tay chàng vẫn không buông rời chiếc mu, Trung vừa bóp lồn người yêu vừa nói:  – Hòa. . . Anh bú em có thích không? Vâng. . . Em đã lắm anh Toàn ơi. Em ra nhiều quá rồi nè. . . Uzm. . . Uzm. . . chơi sâu tí nữa đi anh.

Lai la 2 chi em duoc bu phe loi truyen 18+

Full đọc lại là 2 chị em được bú phê lòi truyện 18+

Chiếc xe Mercedes rề tới trước cửa chợ rồi ngừng lại Trung mở dèn Emergency, rồi vòng ra phía sau mở trunk xe, chờ đợi. Hòa đẩy chiếc xe mua thực phẩm đầy ngập những đồ mới mua tới bên cạnh . Hai người vừa chất đồ vào xe vừa cười nói tíu tít:
– Sống bên nầy hỏng có nhiều thì giờ, đi mua đồ một lần phải mna cho dầy dủ, để đỡ tốn công.
Trung cũng vui vẻ tiếp lời vợ:
– Đỡ tốn công thì. . . tốn tiền. Đằng nào cũng vậy. Hòa hứ chồng một cái. Nàng trách yêu:
– Thà vậy còn hơn mua đồ lắc nhắt. Vừa tốn tiền lại vừa tốn công.

Lại là 2 chị em được bú phê lòi phim clip.

[Để xem phim, và nội dung ẩn có rất nhiều phim 18+ hay điền mật khẩu là: Truyen18.name vào ô dưới và bấm nút XEM NGAY]

[Tải bản đẹp về điện thoại ] Click Here.

Trung nhìn Hòa, chàng mỉm một nụ cười độ lượng. Nói là nói vậy, chứ chàng đâu có bao giờ màng đến chuyện tốn kém bao giờ.

Trung hiện làm giám đốc một công ty sản xuất vật liệu xây cất nhà cửa. Đến Mỹ lúc còn nhỏ, Trung có đủ điều kiện theo duổi việc họe. Năm 26 tuổi, chàng ra trường với mảnh bằng kỹ sư trong tay. Nhưng rồi chẳng hiểu sao, chàng lại chuyển qua mở hãng sản xuất, cung cấp vật liệu cho các nhà thầu. Chỉ trong vòng 5 năm, Trung đã nghiễm nhiên trở thành giám đốc của một cơ sở lớn, rất có tiếng tăm trong cộng đồng người Việt tỵ nạn sống ở Mỹ…

Truyện 18+ Lại là 2 chị em được bú phê lòi.

Truyen 18+ Lai la 2 chi em duoc bu phe loi

Chiếc trunk xe chật cứng đồ đạc, Trung đậy lại một cách khó khăn. Chàng quay sang bảo Hòa:
– Em thích ăn món gì? Mình ghé tiệm ăn luôn cho tiện nghe em.
Hòa nhìn chồng trả lời:
– Về nhà nấu ăn cho đỡ tốn tiền. Anh ưa xài hoang phí quá à!
Trung cười thành tiếng. Chàng mắng yêu vợ:
– Em đừng có nói cái kiểu đó. Người ta nghe được họ cười chết. Dầu gì cũng là ông bà giám đốc, mà hỏng dám đi ăn tiệm một buổi sao?
Hòa nói lẫy:
– Anh sợ người ta cười thl. . . bỏ em về nhà. Còn anh di ăn một mình đi…
Đã biết tánh vợ hà tiện, Trung vỗ về:
– Nói đùa với em vậy chứ. . . dồ đạc đầy xe. Về nhà chỉ nội cái việc chất vô tủ lạnh cũng mất cả tiếng đồng hồ. Rối nấu nướng thêm cả tiếng nữa anh chịu không nỗi. Đói quá rồi cưng ơi.
– Vậy . anh muốn ăn ở dâu thì cứ đi. Em ăn cái gì cũng được mà.

Trung lái xe thẳng đến một tiệm ăn danh tiếng nơi phố Tàu. Hai vợ chồng sánh đôi bước vô trước những cặp mắt kính nể của thltc khách trong tiệm.

Hòa trước kia là thư ký của Trung. Nàng vào làm việc từ cái ngày đầu, khi công ty mới khai trương. Nhờ có chút nhan sắc, lại nết na đằm thắm, cộng với sự siêng năng làm việc, nên chỉ sau một thời gian ngắn Hòa đã được lòng hầu hết các nhân viên trong sở.

Cha mẹ nàng vẫn còn kẹt lại Việt Nam. Ông bà đã lớn tuổi, không muốn rời bỏ nơi chôn nhau cắt rún.

Tuy nhiên vẫn mang hoài bão cho con ra nước ngoài, ăn học thành tài, nên không ngần ngại cho hai chị em nàng vượt biển.

Nơi xứ lạ quê người hai chị em Hòa và Thuận phải vừa làm vừa học, lạl phải vừa chắt mót gửi tiền về nuôi cha mẹ ở quê nhà.

Đến ngày công ty của Trung đăng báo cần người cả hai chị em đều đến nộp đơn. Thời may, cả hai đều được nhận. Có lẽ cũng vì công ty cần một vài người nữ nhân viên có nhan sắc để làm tươi mát cho hãng. Từ đó, cuộc sống của hai chị em có phần sung túc hơn.

VN88