– Vậy chớ Đức thức chưa hở Tuấn?
Tuấn đáp nhanh:
– Đức cũng đi suốt đêm hôm qua.
Rồi như sợ ai cướp lời, Tuấn nhấn mạnh:
– Mình gặp mấy người bạn cho biết, gần đây Đức rất thân mật với Hồng. Hai người thường đưa nhau du hí về đêm luôn.
Trán Hoa nhíu lại, bà lẩm bẩm:
– Có chuyện này à… Khốn nạn thì thôi!
Tuấn đổ thêm dầu:
– Tụi đàn ông trẻ đứa nào cũng vậy cô ơi. Chài mẹ là để bắc cầu “lơn” con gái thôi. Tôi là bạn nó, tôi biết quá mà.
Hoa bực tức:
– Biết cái gì, nói nghe coi?
– Thì thằng Đức nó lợi dụng tối đến bắt bồ với Hồng, để sau đó nhờ tôi làm tấm bình phong mà “sự” con Hồng.
Hoa nhắc lại:
– Chắc như vậy không?
Tuấn cười sặc sựa không trả lời.
Hoa hét lên:
– Tụi cấu đểu lắm, đồng loã một đám!
Tuấn phân trần:
– Tui cũng đau như cô vậy, mới léng phéng với Hồng được một tuần, thằng Đức đã nhảy vào ăn có.
Tuấn chọc tức thêm Hoa:
– Cái thằng Đức mất dạy, đã ẵm mẹ xong còn bế con, mà tui cũng không hiểu Hồng ra làm sao nữa. Ai đòi kép của bà già mình mà đành nhẫn tâm cuỗm đi…
Bây giờ Hoa mới than thở:
– Tui biết mà, tui đã già làm sao bằng con Hồng được. Tui đã nghĩ xa đến điều này nên mới trông mong vào cậu. Hy vọng cậu “với” con Hồng giùm tôi. Vậy mà cậu làm cũng không được. Nhiều lần tôi thấy cái máu “ngóng” của Đức long lên xồng xộc khi nhìn Hồng.
Tuấn thở dài:
– Tui cũng đã trổ hết tài nghệ ra để “tiếp” Hồng, nhưng không hiểu sao Hồng lại có vẻ khoái Đức hơn tui. Có lẽ Hồng muốn tìm hiểu khả năng “tác chiếh” của Đức có gì đặc biệt không mà bà lại mê nó quá…
Hoa day nẩy một mình với chiếc phôn:
– Đồ khốn nạn, một lũ khốn nạn!
Rồi bà nói như khóc:
– Con Hồng còn trẻ, đám nào nó “rước” không được? Còn tui, tui chỉ có Đức. Công lao ràng buộc lắm mới nắm được, bây giờ con gái mình lại nhảy vào phá đám…
Bà dằn mạnh:
– Chuyện này cũng tại cậu dở quá thôi. Phần Đức thì đểu cáng, chớ Hồng nó có biết gì đâu. Thấy món lạ là muốn “sực” thôi…
Tuấn phản đối:
– Cô nói vậy không phải. Chung quy là do thằng Đức cả. Nó đã giới thiệu Hồng cho tôi, rồi âm mưu dụ Hồng, chơi cái trò qua mặt.
Nghe tới đây, Hoa không còn chịu đựng được nữa. Bà dằn mạnh máy bỏ xuống. Hoa ngã lăn trên giường, ê chề cho tình đời. “Mẹ, nó lơn ai mình không tức, nhè con gái mình mà nó cũng cõng luôn, nó giựt Hồng qua tay bạn nó. Thiệt vô long tâm quá mức!” Đầu óc Hoa lúc này xáo trộn như cục boat đang bị nghiền. Bà ta chỉ nghĩ một điều: “Nếu Đức đã “thử sức” với Hồng lai, thì bà coi như thua một trăm phần trăm.” Hồng còn trẻ, cứng cáp, sinh lựd dồi dào. Đường tình ái như giông bão, Hồng sẽ hốt Đức như một con chốt, kéo Đức bay bổng lên vùng khoái cảm, và chắc chắn Đức sẽ chê bà.
Nghĩ tới đây, Hoa đâm bực tức Tuấn Ngựa: “Trai tráng gì mà dở ẹt, chỉ giao có nihệm vụ cua Hồng mà cũng không giữ nổi.”
Hoa nghĩ đến nếu Đức dùng nghệ thuật ân ái của hắn đã từng sử dụng với bà mà lâm trận với Hồng, có lẽ Hồng cũng sẽ phải ngất ngây tê tái. Trời sinh ra Đức có cái máu cái khả năng đặc biệt về món này một cách lạ lùng. Hao đã qua hai lần chồng ngoại quốc, nhưng với Đức bà phải công nhận là tuyệt diệu, phi thường. Có lẽ hamburger và bánh mì sandwich thua xa cái món cà tím mắm kho!
Buổi chiều, Hồng trở về nhà trong dán điệu rất uể oải. Nàng bơ phờ, tóc tai rũ rượi giống như một người tắm mưa bị trúng nước. Nghe bước chân người vào, Hoa trong buồng đi ra. Thấy con gái, cơn tức giận của bà bỗng nổi dậy:
– Chà, lúc này con đi chơi hơi nhiều rồi đó.
Hoa ngồi xuống ghế tiếp:
– Lúc sáng, Tuấn có gọi lại và báo cho mẹ biết con đi chơi với Đức.
Như chưa đã nư, bà gằn giọng:
– Con làm điều này má thấy không được!
Hồng còn đang mệt, nàng thở hơi cho đều lại:
– Bộ con không có quyền vậy sao? Con còn trẻ mà má!
Nhận được câu trả lời có vẻ khiêu khích của con gái, Hoa dẫy nẫy lên chống đối: