VN88 VN88

Đọc truyện chăn gái phòng bên – Truyện 18+

Ngồi trên chiếc xe Mercedes 560SL êm ái và lộng lẫy của Trần Lượm, Thủy có cảm giác đang đi trên một vùng mây rực rỡ màu sắc. Thỉnh thoảng nàng cười một mình, sướng như chưa bao giờ được sướng. Trần Lượm với bộ quần áo thời trang, kèm theo cái cà-vạt màu tươi nổi bật những đường chỉ óng ánh, cái cà-vạt của một người bạn mua ở bên Pháp về tặng phía bên ngoàỉ có hlnh một cánh hoa và bên trong là một thiếu nữ người Tây phương lõa thể thật là khiêu gợi. Trần Lượm rất khoái chiếc cà-vạt này, vì khi đeo nó, tựa hồ như lúc nó trên ngực của anh ta cũng có một người đẹp trần truồng ấp ủ. Mải mê phiêu bồng với ý tưởng sẽ đớp được Thủy, Trần Lượm vượt qua bảng “Stop sign”.

Thật không may cho ông phụ tá, ngài cảnh sát đang đậu núp ở gần đó, hú còi và thưởng cho chàng một ticket. Thủy là dân mới tới, nàng chưa thấu hiểu được đời sống bên Mỹ, nhúng người thi hành luật pháp Hoa Kỳ. Thủy nhoẻn miệng cười duyên lấy điểm với ngài cảnh sát. Nhưng anh chàng “police” vẫn cứ trân trân ra mặt. Anh ta chào xã giao “hay, hay” nhưng tay vẫn cứ biên phạt. Thủy âm thầm trong bụng: “Nó nói mình “hay, hay” mà sao nó lại phạt?”

Nhận xong cái ticket, Trần Lượm cho xe đi, mặc dù xót xa cho cái ticket một trăm hai mươi đô-la một cách oan uổng, nhưng Trần Lượm cũng ráng cắn răng ra vẻ như “ăn thua gì”.

Trong khi đó thì Thủy tỏ vẻ khó chịu về cái hình phạt nặng nề ấy đối với một ngài phụ tá luật sư:
– Ủa, anh là ]uật sư mà nó cũng phạt à?
Trần Lượm cươi cho sự ngây ngô của người mới tới:
– Bên đây Tổng thống nó cũng phạt đó em ơi!
Để tạo cho em có một quan niệm về đời sống bên đâyvà cũng để “hù” người đẹp thêm, Trần Lượm tiếp:
– Cái quan trọng ở xứ này là phải có nhìêu tìên!
Có tìên rồi thì sao cũng được.
Thủy gật đầu ra điều hiểu ý. Đồng thời liếc Trần Lượm một phát bén như dao như muốn nói: “Anh là người có tiền, phải hôn?”
Xe đậu trước cửa trung tâm. Trước khi rời xe, Trần Lượm gớ gạc. Anh ta lấv tay vuốt vào tóc Thủy:
– Tóc em bay rối tung hết rồi!
Mấy người tỵ nạn học trò đứng gần đó nhìn cảnh này đâm thèm thuồng. Có một cô họctrò trố mắt nhìn Thủy hồi lâu rồi bật tiếng gọi:
Thủy, Thủy phải Thủy ở B5 Thái Lan không?
Thủy quay lại nhìn. Nàng ôm châm lấy người bạn:
– Trời ơi, Thi đấy hả? Qua lâu rồi sao còn học vậy bồ?
Nói chuyện với Thủy mà Thi cứ nhìn Trần Lượm, ý chừng đang chờ một sự giới thiệu. Thủy hiểu ý, vừa nắm tay bạn, vừa nói:
– Anh luật sư Trần của mình đó!
Thi cúi đầu chào với dáng vẻ hơi khớp. Nàng ta muốn hỏi Thủy: “Anh là anh làm sao?” nhưng e dè nên lại thôi.
Bây giờ Trần Lượm mới chợt nhớ, bỏ quên cái “Samsonite” trên xe, nên lật đật quay lại để lấy! Sẵn dịp đó ngài phụ tá bèn làm một màn biểu diễn bấm cái “control an toàn” nơi tay, chiếc xe rú lên báo động. Bà con đứng gần đó lé mát hết ráo?
Lợi dụng ngài phụ tá đang còn ở trong xe, Thi hỏi nhỏ Thủy:
– Hồi ở đảo mình đâu nghe Thủy có anh bên Mỹ?
Thủy chắc lưỡi ỡm ờ:
– Thì anh bà con đó mà…
Giọng Thủy đãi ra, hãnh diện một cách sung sướng. Thi cười cười, ra vẻ sành đời:
– Chà, lẹ qúa vậy, mới qua mà có kép ngon quá há…
Thủy không trả lời, nàng nói trống không:
– Ăn thua gì Thi, rồi bồ cũng vậy thôi! Nói thì nói vậy nhưng trong lòng Thủy vẫn cho rằng kiếm được một người như Trần Lượm để làm kép ở xứ Mỹ này cũng khó lắm!
Trần Lượm biết hai người phụ nữ đang bàn tán về mình. Anh ta cố tình lục xạo một ít đồ đạc trong xe để câu giờ.
Sau khi gởi gấm “cô em” cho ông phụ tá trung tâm dạy ESL, Trần Lượm ra về, trong lòng khoan khoái.

Chàng ta nghĩ ràng đã có đlểm với em, bây giờ việc cần thiết phải làm tiếp theo là làm sao trong kế hoạch dưa Thủy “vào hạ” mà tránh khỏi cặp mắt theo dõi của Ngọc. Đây là một trở ngại cũng không phải là nhỏ.

Trần Lượm tạt xe qua tiệm “Food To Go” của Ngọc. Ngườl đẹp đang mệt mỏi bận rộn mua bán nhưng thấy ông bồ phụ tá tớl cũng rán nở nụ cười gọi là “nhớ quá”! Mà Ngọc nhớ thiệt, từ ngày có Thủy qua ở chung nhà, Trần Lượm vịn vào cớ đó nên không ở lại đêm thường trực. Mà cũng vì vậy, tâm hồn phơi phới xuân tình của Ngọc trở nên trống trải. Hồi đó, khi chưa có Thủy, thì trung bình một tuần ông bà cũng “du dương” với nhau mấy trận. Cỏ cây hoa lá sông nước lúc nào cũng xao động, và đời sống trở nên có ý nghĩa “có làm có ăn”. Hơn một tuần qua, Trần Lượm chỉ đến thăm nom nàng như một người khách quen không hơn không kém. Kềm hãm lòng rạo rực của lửa tình là một trong những khó khăn của người phụ nữ đang sung sức. Người đàn bà khác với máy móc, máy móc càng xài càng mòn càng xấu, trong khi đó đàn bà thì trái lại. Thiếu chất đàn ông thì trờ nên héo hắt, có vẻ meo mốc hơn.

Còn Trần Lượm với chủ tâm “đớp” Thủy nên chàng ta cũng tìm cách lơ là với Ngọc để chtmg tỏ ta đây cũng biết chọn lựa. Mấy đêm ngứa nghề không có Ngọc, Trần Lượm cùng bạn bè đưa nhaú đi du hí mấy quán bia ôm ở vùng Long Beach. Tại đây có Loan, tiếp viên mà cũng hành luôn nghề đấm bóp rất khoái ngài phụ tá. Loan là gái bán bar có nhan sắc, lại biết nghề ca hát. Em biết một số bản nhạc tủ, chỉ chờ khi có Trần Lượm là lên bục gỗ ca gởi tặng. Nhất là bản “Mười Năm Tình Cũ” của Trần Quảng Nam, khi hát em sửa lời lại rất là phù hợp với hoàn cảnh kim tiền thời đại:

Mười năm không gặp tưởng tiền đã hết
Anh đi chơi xa tưởng đời đã tiêu
Như thân em đây đói hoài vẫn đói
Đêm đêm bia ôm vói tay móc tiền
Mười năm cách biệt tưởng chừng đã dứt
Nhưng ODP khiến em tới rồi
Con thơ mang qua một bay năm đứa
Welfare cho chung có một ngàn thôi
Chỉ một ngàn thôi thân này kể bỏ

VN88