– Ngày mai mấy giờ đi đón em gái hở Ngọc?
– Cha dữ hôn, giờ anh mới nhớ.
Trần Lượm đưa tay bỉt miệng Ngọc lại:
– Thội mà em… cắn đắn hoài.
– Mấy ông chỉ giỏi tài xạo…
Trần Lượm không chờ em nói hết câu, đưa miệng hôn em cái “chóc”, anh ta còn lắc lắc cái đâu cho mấy sợi ria mép quét vào càm Ngọc. Ngọc trừng mắt, không phải tức tối mà, bởi vì ngứa nơi lớp da non trên mặt, kiểu mấy con dế bi người ta ngoáy tóc vô râu.
Nàng gật gật cồ qua một bên, chỉếc xuồng tình dục nơi lòng nàng hình như đang khẩm nước, nghiêng qua nghiêng lại, tròng trành chờ chìm vào biển ái ân.
Sau trận mây mưa, đầm đìa khoái cảm, tương đối Trần Lượm đã gỡ lại được điểm tốt với Ngọc “ít ra cũng phải vậy chớ, đàn ông cho ra đàn ông, cà thụt cà thò chán thấy mồ”. Ngọc đâu có biết, Trần Lượm nhờ cái bao giấy gói thuốc “Dương Cương Nhất Điểm Hoàn”, trước khi vào trận đấu, chàng ta vô buồng tắm vừa nhai vừa nuốt khiến lòng tự tin trở nên mãnh liệt hơn, vì vậy sức chiến đấu dẻo dai hơn, bài bản hơn. Coi như vậy đối với cuộc chiến vừa qua cả hai cùng thỏa mãn.
Hai người nằm phè ra ngủ tới sáng, mặt trời đã lên cao mới thức dậy nổi. Nhìn đồng hồ Ngọc hối hả:
– Gần tới giờ ra phi trường đón con Thủy rồi đó anh, ờ há!
Trần Lượm vừa cố gắng nhỏm dậy, uể oải trả lời lấy lệ.
Ngọc lăng xăng, lục lạo mấy hộc tủ, tìm tờ giấy báo của Hội Thiện nguyện trong đó có ghi chuyến bay và giờ đến phi trường của cô em gái. Thủy vượt biển tới
Thái Lan hơn một năm, sau đó được qua Phi học Anh văn và giờ đây chuẩn bị hội nhập vào xã hội Mỹ.
Thời Ngọc còn ở Việt Nam, sau bầm dập của cuộc l sống lứa đôi, Thủy là nìêm an ủi lớn lao của Ngọc. Ngọc vượt biên được cũng nhờ Thủy bắt bồ với thằng cha chủ ghe, chuyến đi đó mẹ con Ngọc được miễn phí và đi thay chỗ của Thủy. Có được như ngày hôm nay, Ngọc ghi nhớ mãi cái ơn của Thủy. Cũng may hiện nay đời sống Ngọc ở Mỹ cũng khá vữngvàng, đón Thủy về ở chung vừa chia xẻ những buồn vui của đời sống tỵ nạn, vừa trả cái nợ mà ngàyxưa em gái đã giúp Ngọc vượt biên.
o O o
Phòng đợi hãng Hàng không East West Airline nơi phi trường Los Angeles hôm đó thật đông người Việt Nam. Đa số ra đón người thân tử Phi qua. Trần Lượm diện bộ đồ thật kẻng cùng ngọc dã có mặt ở đó Anh chàng đi tới đi luỉ có vé nôn nóng. Thật ra lòng ông phụ tá chỉ muốn mau trông gặp được Thủy để nbìn cho rõ vóc dáng và nhan sắc nàng. Trên xe lúc chạy từnhà lên phi trường, Ngọc diễn tả khá nhìêu về cô em gái, theo đó thl Thủy là tuýp phụ nư rất “ngọt”, ăn nói. lại có duyên. “Không hiểu sau này nó có biến đổi gì không, chử hồi em đi, nó đẹp lắm, hoa hậu chợ trời đó! Ngọc hớn hở khoe.
Máy phóng thanh loan báo, chuyến phi cơ tử Phi sang đã đáp xuống, hành khách đang chuẩn bi rời chỗ ra cổng. Trần Lượm xốc lại áo, vuết vuết cái nút cà vạt anh ta thắc mắc thêm: “Không tliểu Ngọc sẽ giới thiệu mình với cô em đó ra sao, gọi lầ chồng thì cũng không đúng mà nếu nói là bồ bich thì lợt lạt quá.”
Sau gần ba mươi hành khách, Thủy xuất hiện với hai tay xách hai giỏ hành lý. “Người này đẹp thiệt, hấp dẫn nữa là đằng kl1áC.” Hai chị em ôm nhau mừng rỡ, Trần Lượm bấm mấy “bô” hình làm kỷ niệm.
Phút chờ đợi đã đến, Ngọc giới thiệu hai người:
– Thủy em gái em đó, còn đây là anh Trần phụ tá luật sư bạn chị.
Ngọc khôn khéo, nàng không giới thiệu đến tên của ngài phụ tá, mà chỉ đề cập đến cái họ thôi, nàng muốn mạp mờ theo kíểu Mỹ, và cũng không muốn cho em gái mình có ấn tượng xấu về cái tên “Lượm” nghe có vẻ “bợ bạc” quá. Trần Lượm sướng ra mặt, không ngờNgọcvậy mà cũng khá tếnhi, Thực ra trong giới làm ăn ai cũng gọi Trần Lượm là “David” Trần, cái tên Việt Mỹ đươc in trên quảng cáo cũng như trên business card. Còn tên cúng cơm chỉ có bạn bè quen biết thân thiết mới biết, riêng trong giới ăn chơi ai cung khoái gọi chàng ta là phụ tá Trần Lượm. Cái tên nghe vừa khiêu khích, vừa thực tế, đôi khi phũ phàng và mà lại ăn khách.
Đối với Thủy, phi trường Los Angeles vĩ đại ngoài sức tưởng tượng. Mừng gặp chị xong, Thủy đưa mắt dáo dác nhìn chung quanh, ngắm lại bộ quần áo may bên đảo, Thủy cảm thấy quê quê. Trần Lượm hiểu được tâm lý đó, anh ta lên tiếng:
– Ai mới qua đây cũng vậy thôi, chừng vài tháng thì xong hết.
Thủy tròn xoe mắt nhìn Trần Lượm có vẻ cám ơn. Đôi mắt đen, sáng, thông minh, ẩn chứa một sức sống mãnh liệt nơi đó.
Tới chiếc thang dây để xuống phía dưới, thấy Thủy rụt rè chưa dám đưa chân vào, Trần Lượm tự động nắm tay nàng đẩy tới vừa nói:
– Cứ tự nhiên, không có sao đâu.
Ngọc đỡ lời em:
– Ai mới tới cũng khớp cái xứ Mỹ này, chừng vài tháng là yên ổn thôi.
Vừa nói Ngọc vừa trừng mắt nhìn về phía Trần Lượm:
– Cái thằng cha này, người ta còn quê mùa, từ từ người ta tập, bày đặt nắm tay nắm chân”.
Trên đường về, Ngọc lái xe cho em ngồi bên cạnh, Trần Lượm được làm xếp, ngồi phía sau. Chàng ta tha hồ ngắm nghía cái ót của Thủy mỗi lần nàng lấy tay vén tóc. Tóc Thủy dài, dợn những sóng nhỏ, đen tuyền. Cổ nàng trắng muốt khêu gợi kỳ lạ. Cái thơm của người mới tới là còn vướng hơi hám Việt Nam. Trần Lượm tưởng tượng: “Nếu chài được em này mà du dương thì đã còn hơn hồi xưa gặp mấy cô Thái trắng ở Đà Lạt”.
Riêng Thủy thì tấm lòng chứa mênh mông những hoang mang, đối với nàng, cái gì ở xứ này cũng lạ hết. Ngay mấy ông đực rựa cũng vậy, ai cũng nhìn mình bằng cặp mắt muốn “nuốt”. Thủy nhớ lúc Ngọc giới thiệu anh chàng Trần Lượm nghề phụ tá luật sư, nàng lấylàm hãnh diện giùm cho Ngọc có một ông bạn ngon lành quá, còn trẻ mà làm tới phụ tá luật sư Mỹ, như vậy thảo nào nhìn tướng tá và cách ăn nói, vừa chững chạc, vừa lịch lãm.
Thủy muốn quay đầu nhìn lại ,phía sau, nhưng ngượng ngập sao đó lại thôi. Xe dừng trước cửa nhà, Thủy ngỡ.ngàng nhìn cái remote control mở cửa garnge được bấm trên tay Ngọc. Không để Thủy ngạc nhiên, Ngọc giảng giải:
– Mấy cái đồ mắc dich này ở bên này thiếu gì, khéo sống thì sẽ có hết.