Chương 9
Trong hai ngày thứ sáu và thứ bảy, tôi không có dịp nào được gần Thúy mà không có mặt Hồng Loan.
Hồng Loan cố tình làm “kỳ đà cản mũi”, ngăn không cho tôi được gần riêng Thuý. Và nàng đã thành công.
Tôi bực bội lắm nhưng không thể làm gì được.
Tối thứ sáu, tôi và Hồng Loan soát lại kế hoạch một lần cuối. Nàng có đủ thong minh để biết rằng tôi bực dọc và chán nản. Sự chán nản của tôi có thể có hại nhiều đến kế hoạch sắp đi vào giai đoạn quan trọng nhất. Nàng hỏi tôi bằng một giọng vừa dò xét vừa nặng những nghi ngờ:
– Anh muốn gì bây giờ?
Tôi lắc đầu không đáp.
– Có phải anh muốn hai điều… Một là lấy hết số tiền, hai là lấy luôn con Thuý? Tôi không tin là anh nản chí hoặc anh sợ nguy hiểm.
Bất giác tôi rùng mình…
– Đừng có nói tầm bậy, tầm bạ… Cô đừng gắn cho tôi những cái việc mà chính cô muốn làm… Cô mới là người muốn vơ hết cả số tiền…
Nàng mỉm cười mỉa mai:
– Tôi nói trước, … tôi không phải là hạnh đàn bà để anh lừa dối đâu… Anh mà qua mặt tôi, anh sẽ hối hận.
Mặc dù hai chúng tôi xung đột và thù ghét nhau, kế hoạch của chúng tôi có vẻ tiến hành trơn tru đúng như sự dự định của chúng tôi. Không cần may mắn gì nhiều, chỉ cần đừng gặp xui xẻo bất ngờ, chúng tôi tin rằng chúng tôi sẽ thành công đúng như ý muốn.
Lần cuối cùng sau khi kiểm tra lại toàn bộ kế hoạch với nàng, tôi nói:
– Tôi tin là chúng mình sẽ thành công… cô đừng quên rằng cô sẽ khai trước cảnh sát sau tôi. Như vậy có nghĩa là cô phải khai đúng những gì mình đã qui định với nhau. Đừng có cao hứng bày đặt thêm chi tiết, dù là chi tiết nhỏ… Nhất là đừng có ngán sợ khi bị cảnh sát hỏi vặn. Họ có nghi ngờ cũng mặc họ. Họ có thể nói là tôi đã khai điều này, điều nọ để gài bẫy cô. Dù họ có làm có nói gì đi nữa mặc họ, cô cứ nhất định khai đúng như gì mình đã định.
Nàng ném cho tôi một cái nhìn lạnh băng như đá:
– Tin đi. Người có thể bị hoang mang và bối rối để rồi mất tinh thần khia bậy với cảnh sát không phải là tôi. Anh nên căn dặn anh và nên sợ… anh thì hơn.
Không muốn có sự xung đột với nàng làm cho tình trạnh căng thẳng thêm trong khi cuộc thực hiện kế hoạch sắp đ vào giai đoạn nguy hiểm và quyết liệt nhất, tôi dàn hoà:
– Loan cũng có thể yên tâm về tôi. Tôi sẽ hết sức cẩn thận và cố gắng…
Nàng đứng dậy:
– Tôi ở nhà một mình buồn nên có biểu Thuý nó ở nhà với tôi. Anh đừng tính chuyện đưa nó đi chơi đêm nay mà mất công…
Nàng dừng lại ở cửa phòng để tiếp:
– … Bỏ tôi một mình ở nhà với… người đau và… cái tủ lạnh, anh không thấy lương tâm cắn rứt ư? À, mà tôi thật ngớ ngẩn… Anh đâu còn có lương tâm nữa để mà bị lương tâm cắn rứt…
Tôi nhịn thua nàng.
Sự thực thì dù cho đêm nay, tôi có không bị Hồng Loan phải quấy, dù tôi có thể đưa Thuý đi chơi, đi ăn, đi nhẩy được, tôi cũng không thấy sốt sắng gì. Tinh thần tôi đang bị căng thẳng tới tột độ. Tôi như một sợi dây đàn bị căng quá sức doạ đứt phăng bất cứ lúc nào. Trong tình trạnh thần kinh căng thẳng này, tôi không dám đi chơi với Thuý, tôi có thể nói gì hoặc có thái độ gì đó làm cho Thuý nghi ngờ.
Những ngày sắp tới làm cho tôi lo sợ. Cũng nghĩ đến ngày mai, tôi càng thêm kinh sợ nhưng không nghĩ tới không được. Tôi chỉ còn được tương đối yên thân một ngày chủ nhật nữa mà thôi. Tối mai, tôi sẽ đóng giả là Văn, theo Hồng Loan xuống lầu, đi ra xe hơi để lên Đà Lạt. Hồng Loan sẽ dàn xếp cho đèn trong nhà chỉ mờ sáng, cho Thuý đứng xa tận trong cửa phòng trông nhìn ra và Thuý sẽ thấp thoáng thấy một người đàn ông mà nàng yên trí là ông chủ đi cùng bà chủ ra khỏi vi la. Thuý sẽ khai với nhà chức trách khi có cuộc điều tra là suốt tuần lễ Vũ Minh Văn bị đau nằm trong phòng và tối chủ nhật, chính mắt nàng trông thấy Văn ra khỏi vi-la.
Tôi biết là kể từ sáng thứ hai, vi-la sẽ chật ních những cảnh sát và tôi sẽ không có một phút nào được yên ổn. Tôi phải đương đầu với họ… Một mình tôi phải đương đầu với cả một tổ chức lớn gồm cả chục ngàn người, những người khôn, nhiều kinh nghiệm với nghể vạch mặt bọn định lừa gạt họ…
Tôi sẽ phải đương đầu với họ, phải lừa họ và tôi phải thắng họ.
Nhân vật nguy hiểm nhất: là tôi – và cả Hồng Loan nữa – sẽ phải đối phó kể từ sáng thứ hai đây là Trần Tiến Vinh, Trưởng Ban Điều Tra của Công Ty Bảo Hiểm Tín Nghĩa. Bây giờ đây tôi có thể đi qua mặt năm bẩy cảnh sát viên mà vẫn dửng dưng như không, nhưng sau khi xác chết của Vũ Văn Minh được tìm thấy, tôi sẽ là kẻ bị họ nghi ngờ.
Nhưng tôi nhất quyết không để bi thua. Tôi tin chắc ở kế hoạch của tôi. May mắn đã tới với tôi. Tôi không thể bỏ lỡ dịp may ngàn năm một thuở.
Tối thứ sáu, tôi đi chơi một mình. Tôi vào một dancing gọi hết em ca-ve nọ tới em ca-ve kia ngồi bàn. Sau này, nếu cảnh sát điều tra về cuộc sống của tôi trong thời gian vài ngày trước khi xảy ra án mạng, họ sẽ thấy tôi là một thanh niên bình thường. Thanh niên độc thân như tôi là phải thích đi nhẩy. Nếu tôi ở rịt trong vi-la, không đi ra ngoài nửa bước, tôi sẽ bị họ ngjhi ngờ.
Chiều thứ bẩy, tôi lại ngồi trong chiếc Mercury, lái lên Định Quán. Với tốc độ lái xe trung bình là 70 cây số một giờ. Tôi nhìn đồng hồ và ước lượng vào tối chủ nhật, tôi và Hồng Loan sẽ mất 1 giờ 45 phút để từ Sài Gòn tới trại cây trong rừng. Chúng tôi sẽ đi vào lúc 7 giờ 30 phút tối. Vào giờ đó, trời còn tranh tối tranh sáng, nghĩa là chưa tối hẳn để bật đèn sáng trong nhà.
Tối thứ bẩy, tôi cũng đi nhẩy. Tôi về nhà vào lúc 1 giờ sáng. Vi-la tắt đèn tối om. Tôi vào giường nằm nhưng – mắt cứ mở không sao ngủ được – Tôi hút thuốc lá liên tiếp. Khói thuốc quá nhiều trong mạch máu càng làm tôi bị mất ngủ. Tôi tự hỏi không biết đêm nay Hồng Loan có ngủ được không? Hay nàng cũng nằm trong bong tối hút thuốc lá liên miên như tôi? Rồi tôi lan man nghĩ đến xác Văn nắm co quắp trong tủ lạnh. Tôi tự thán phục tôi đã nghĩ cách giữ xác Văn được tươi trong tủ lạnh một cách thần sầu…
Đêm nay tôi cũng nằm trằn trọc gần sáng đêm. Để không bị ngủ muộn, tôi dậy ngay từ lúc 5 giờ sáng, giờ tôi ngủ thiếp đi. Tôi đu nước pha cà phê cho tỉnh và ngồi trước cửa sổ mở toang đón khí lạnh của ban mai.
Vào lúc 6 giờ 30, tôi trông thấy thoáng bóng đàn bà trong căn phòng nhỏ được dùng làm phòng nấu ăn trên nhà trên. Tôi nhìn kĩ hơn: người đó là Thuý. Chắc giờ này Hồng Loan đang còn ngủ, tôi vội lên nhà trên để nói chuyện với Thuý.
Thuý gọn ghẽ trong bộ quần áo trong nhà bằng nylon xanh trông thật đáng yêu. Muốn biết người con gái có sạch sẽ, có chăm chỉ hay không, chỉ cần quan sát nàng ta buổi sáng sớm sẽ thấy ngay. Đàn bà, con gái có thể che dấu con người thật của họ bằng phấn son, bằng y phục, nhưng họ phải có thì giờ để làm cái việc trang hoàng giả dối đó. Sáng sớm vừa ngủ dậy, họ không thể, họ chưa kịp che dấu những bê bối thật sự của họ.
Làn da mặt của Thuý không có qua một lớp phấn son nào, làn da đó trắng hồng đúng như các cụ vẫn nói “da trắng như trứng gà bóc”, tóc nàng chải gọn lên sau đầu để lộ cái ót trắng và thanh. Nàng bận cái áo hở cổ, hở trọn cánh tay. Tôi nhìn thấy những sợi lông măng mươn mướt trên cánh tay nàng.
Tôi nhận thấy ngay trong mắt nàng nhìn tôi hôm nay có một vẻ gì khác lạ, y như nàng mới nhìn thấy tôi sáng nay là lần đầu. Sau vài câu trao đổi thông thường, chợt nàng hỏi tôi:
– Anh có chuyện gì lo nghĩ, phải không anh?
Tôi vội chối:
– Có gì đâu. Sao Thuý lại nghĩ rằng tôi đang có chuyện gì lo nghĩ?
– Em… cảm thấy như vậy. Và… còn một chuyện này nữa…..
Nàng ngập ngừng:
– … Nếu không phải, anh đừng giận em thì em mới nói….
– Tôi không giận Thuý đâu. Có chuyện gì làm Thuý thắc mắc về tôi, Thuý cứ nói đi…
– Em thấy dường như… – nàng hạ thấp giọng như sợ có người đứng ở phòng ngoài nghe tiếng … – … Bà Văn… yêu anh….
Tôi bàng hoàng cả người:
– Sao! … Thuý nói bà Văn à? Bậy nào…
Vẻ mặt giận dữ của tôi lúc đó làm cho nàng sợ hãi:
– Thuý đã xin anh đừng giận kia mà….
Nếu tôi nổi nóng lúc này, tôi sẽ làm một việc vô cùng dại dột. Tôi sẽ làm cho Thuý tin chắc rằng nàng đã đoán đúng. Nếu nàng khai với cảng sát là nàng nghi Hồng Loan và tôi có tình với nhau, hoặc nàng chỉ cần khai rằng nàng thấy dường như Hồng Loan yêu tôi thôi, cảnh sát sẽ tin lời nàng ngay tức khắc. Tôi cần phải dịu dàng và khéo léo dung lời đánh tan hiềm nghi của Thuý.
Tôi gượng cười:
– Không giận nhưng bực mình… Không đời nào có chuyện đó. Ông Văn với tôi là bạn. Ổng giúp đỡ tôi nhiều, đời nào tôi lại táng tận lương tâm…
Nàng khổ sở ngắt lời tôi:
– Thuý co nói rằng… anh có tình ý gì với bà Văn đâu? Thuý chỉ thấy là bà Văn dường như thầm yêu anh mà không để ý nên không thấy. Rõ ràng là bà ấy ngăn cản không cho em được gần anh… Việc đó rõ quá mà… Anh bình tĩnh lại sẽ thấy ngay… Sau mấy tối anh đưa em đi chơi, bà ấy biết… Bả tìm những sổ sách cũ rích từ đời nào ra cho em làm. Bả ở bên em suốt ngày. Bả chỉ rời em khi em vào giường ngủ. Rõ ràng là bả không muốn cho em được gần riêng anh… Có mù mới không thấy là bả… yêu anh…
Giá trị cá nhân tôi càng tăng trước mắt Thuý vì việc này nàng cho là Hồng Loan yêu tôi và nàng hãnh diện vì việc tôi không đáp ứng tình yêu của Hồng Loan, tôi lại yêu nàng.
Dù biết là mất công vô ích – Thuý không phải là người ngu đần để tôi có thể nói gì nàng cũng tin, tôi hi vọng rằng mai đây, khi vụ án mạng nổ bùng ra, nàng sẽ hiểu rằng, nếu nàng khai với cảng sát là bà Văn có tình với tôi, nàng sẽ gây cho tôi nhiều phiền nhiễu – tôi vẫn phải cải chính:
– Thuý lầm đấy. Không những là bà Văn không yêu tôi, bả còn ghét cay ghét đắng tôi nữa là khác. Nếu không có ông Văn nhất định giữ tôi ở lại, bả đã đuổi tôi ra khỏi cái nhà này từ lâu rồi. Tôi cũng nhận thấy là mấy hôm nay, bả tìm cách ngăn không cho tôi gần Thuý và phá đám tụi mình, nhưng bả làm vậy không phải vì yêu tôi mà là vì ghét tôi, bả phá cho tôi tức… Vậy thôi….
Lời giải thích của tôi không làm cho Thuý nghĩ khác trước mấy về Hồng Loan và tôi. Song, nàng có thừa lễ độ để không nói thẳng ra rằng: “Tôi không tin!”. Nàng suy nghĩ vài giây rồi liệng ra trước mặt tôi trái bom thứ hai:
– Có thiệt là ông Văn vẫn có mặt ở vi-la này từ mấy hôm rày không, anh?
Câu hỏi đề cập đến sự việc quá quan trọng: Thuý ngoài việc nghi rằng Hồng Loan có tình ý gì với tôi, còn nghi rằng không có Vũ Văn Minh ở trong nhà này. Nàng nghi đúng, nhưng nếu tôi không thuyết phục được nàng, nếu mai đây nàng khai với cảnh sát: “Tôi thấy dường như ông Văn đã biến mất từ lâu…”
Choáng váng, tôi ấp úng:
– Cái chi? Thuý nói sao? Ông Văn vẫn ở trên lầu mà? Ổng đau…
Cổ họng tôi khô như gỗ và mồ hôi lạnh toát ra trong người tôi.
Thuý nhìn tôi dò xét:
– Anh có chắc chắn là ông Văn hãy còn ở trong phòng của ổng hay không? Em thấy bà ấy có vẻ lạ lạ làm sao ấy… Suốt ngày, suốt đêm, em chẳng thấy nghe qua một tiếng động nào trong phòng ổng, trừ những lúc bà Văn vô đó. Em nghĩ rằng ổng đã đi vắng từ lâu rồi, ít nhất ổng cũng đi khỏi nhà này trước ngày em tới. Nhưng vì một lý do nào đó, bà Văn vẫn cứ nói là ổng hãy còn ở nhà…
Tôi gượng cười:
– Chuyện đó thì Thuý đa nghi quá đấy. Ổng bịnh mà. Nằm ngủ lơ mơ cả ngày. Thuý không thấy thỉnh thoảng tôi cũng vô phòng thăm ổng sao? Tôi nói dối Thuý là ổng còn ở nhà làm chi?
– Nếu anh nói là anh có thấy ổng nằm trong phòng thì em tin… Nhưng em chắc là em không ở đây lâu được đâu anh à… Không khí trong nhà này có cái gì làm em sờ sợ… Em… em thú thực với anh… em không ưa bà Văn…
Thấy nàng chuyển câu chuyện qua đề tài khác, tôi tiếp lời vội vã:
– Tôi cũng không làm ở đây lâu đâu. Chỉ vì tình nghĩa với ông Văn nên tôi ở lại giúp ổng, nhất là lúc ổng đang đau. Nhưng cũng chỉ còn vài ngày nữa thôi, ổng sẽ lên Đà Lạt dưỡng bệnh và chắc chắn ổng sẽ phải ngưng mọi công việc. Rất có thể hai chúng mình cùng đi tìm chỗ làm ở sở khác. Tôi cũng nói thực với Thuý một chuyện này….
Đôi mắt đẹp của nàng mở lớn:
– Chuyện chi rứa anh?
– Tôi gắng chờ đợi được lãnh một khoản tiền của bà cô ruột tôi mới chết để lại. Khoản tiền với người khác có thể không mấy lớn nhưng với tôi thì có thể dùng để làm một cái vốn gây dựng một cơ sở làm ăn riêng của tôi. Hi vọng với số tiền làm vốn ấy, tôi sẽ có điều kiện để làm chủ cuộc đời mình: Và tôi sẽ cố gắng làm việc để tiến triển. Chờ cho tới ngày Thuý học xong, Thuý trở thành dược sĩ, tôi có thể gặp lại Thuý… và…
– Và sao anh?
– … Và nếu lúc đó… chưa có người nào có cái diễm phúc được Thuý nhận làm chồng chưa cưới của Thuý, tôi sẽ đánh bạo xin cưới Thuý…
Nàng lặng nhìn tôi rất lâu. Tuy nét mặt nàng vẫn bình tĩnh song tôi cũng thấy rõ là nàng đang bị xúc động mạnh. Tôi sung sướng khi thấy là nàng cũng yêu tôi, những lời chúng tôi sắp trao đổi trong buổi sáng sớm này, sẽ là những lời hứa hẹn của cặp vợ chồng sắp cưới, của đôi người trẻ tuổi yêu thương nhau.
Một lúc sau nàng mới hỏi:
– Anh nói thiệt với Thuý đó chứ? Anh không nói câu đó với tất cả những cô anh đã gặp chứ?
– Những việc xẩy ra sau này sẽ cho Thuý thấy là tôi không lừa dối Thuý. Thực sự thì tôi đã gặp nhiều người đẹp như Thuý và có những người còn đẹp hơn cả Thuý nữa. Song tôi chưa từng yêu ai, tôi chưa từng có ý muốn cưới xin ai làm vợ. Trước khi gặp Thuý, thực tình tôi vẫn tin rằng đời tôi sẽ không bao giờ có chuyện lấy vợ…
Khi nói với nàng những lời này, tôi thành thật như chưa bao giờ tôi thành thật đến thế. Tôi nói dối nàng về chuyện Vũ Minh Văn, về gia tài của bà cô, và Hồng Loan. Song, tôi hoàn toàn thành thật về chuyện tôi yêu nàng và muốn cưới nàng làm vợ.
– Nhưng tôi cũng không muốn tình yêu của tôi làm thay đổi cuộc đời của Thuý – tôi nói tiếp – … tôi muốn Thuý tiếp tục vừa đi làm vừa đi học như bây giờ, Thuý cứ tính chuyện đi Pháp. Rất có thể tôi sẽ có tiền để cùng sang Pháp sống với Thuý mà cũng rất có thể là tôi sẽ chẳng hưởng được một đồng nào trong gia sản để lại của cô tôi… Cho nên…
Tình yêu phát xuất từ trái tim nàng đưa lời nói lên môi. Nàng kêu lên:
– Em yêu anh… Em chờ anh suốt đời em… Anh biểu em làm gì, em cũng làm.
Sau câu nói hiến dâng tất cả đó, chúng tôi không còn gì để nói với nhau nữa. Chúng tôi ôm chầm lấy nhau, và tôi đặt lên làn môi hông của nàng chiếc hôn yêu đương, hứa hẹn đầu tiên. Tôi cũng xúc động kém gì nàng, vì đó cũng là chiếc hôn trong trắng thứ nhất trong đời tôi.
Chỉ có điều làm tôi sợ hãi… Đó là điều tôi hôn người thiếu nữ tôi yêu chân thành, người vừa nhận làm vợ tôi… ở gần một cái tủ lạnh bên trong có một xác người nằm co quắp.
Tôi không kể lại cho Hồng Loan nghe sự nghi ngờ của Thuý việc Vũ Minh Văn không có mặt ở trong vi-la. Tôi hi vọng vì yêu tôi, Thuý đã tin khi tôi nói rằng Vũ Minh Văn vẫn nằm ở trong phòng riêng. Lẽ tất nhiên là Thuý không nghi Vũ Minh Văn, người đàn ông mà nàng chỉ nghe nói chứ chưa từng trông thấy mặt, đã bị giết. Nàng chỉ nghi rằng hắn đã lánh mặt đi đâu đó như để trốn nợ chẳng hạn, nhưng tôi sợ có thể vì tò mò, nàng sẽ nhìn kỹ lúc tôi giả làm Vũ Minh Văn đi theo Hồng Loan xuống lầu để ra xe đi Đà Lạt… Nếu nàng nhìn ra tôi thì thật là nguy hiểm.
Nhưng tôi không còn cách nào hơn. Đành trông vào may rủi…
Hôm nay đã là ngày chủ nhật cuối cùng. Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa thôi, kế hoạch của tôi và Hồng Loan sẽ đi vào giai đoạn thứ hai. Sau đó vi-la này sẽ có những chuyên viên điều tra lành nghề của cảnh sát xuất hiện. Sau nữa là sự có mặt của nhân vật Trần Tiến Vinh, trở ngại lớn nhất trên đường đi tới giầu sang bạc triệu của tôi…
Con đường có thể đưa tôi đi tời giầu sang mà cũng có thể đưa tôi vô khám lớn Chí Hoà, đưa tôi ra Côn Đảo…
Buổi chiều Chủ nhật, tôi gặp mặt Hồng Loan trong phòng riêng của tôi trong lúc Thuý ngồi cặm cụi làm sổ. Chúng tôi gặp nhau không phải là để bàn bạc gì thêm; chúng tôi đã thuộc lòng những thứ cần làm, cần nói sẽ làm, sẽ nói, chúng tôi chỉ gặp nhau để xác định rằng phần hai của kế hoạch sẽ được thực hiện đúng như dự định, nghĩa là lúc 7 giờ 30 tối nay, Hồng Loan sẽ đưa Vũ Minh Văn – tức là tôi – ra khỏi phòng để r axe đi Đà Lạt. Từ giờ đến lúc đó, nàng có bổn phận phải soạn đồ dùng và quần áo của Văn vào một cái va li, soạn một ít quần áo riêng của nàng vào một cái va li nhỏ hơn – nàng sẽ nói với Thuý là nàng ở lại Đà Lạt vài ngày chờ quyết định của bác sĩ – để sẵn cái áo parverse và cái nón nỉ của Văn ở trong phòng để tôi đội đi.
Tôi nằm dài trên giường, hút thuốc lá chờ đợi buổi chiều dài lê thê đi dần vào tối.
Tới 6 giờ 30, trời chuyển mưa. Tôi lén vào phòng riêng của Văn trong lúc Hồng Loan giữ chân Thuý trong bếp. Bộ y phục của Văn đã được để sẵn bên giường, tôi lấy bận và soi kiếng. Người tôi và Văn cao, to ngang nhau, tôi bận quần áo của Văn tạm gọi là vừa. Đội cái nón nỉ lên đầu, khoác cái áo lạnh bên ngoài và cúi mặt đi theo dáng đi của người bịnh bên Hồng Loan, tôi tin rằng Thuý sẽ không nhìn ra tôi.
Tôi đi đi lại lại như một con thú sa bẫy trong phòng. Thần kinh tôi bị căng thẳng tới tột độ đe doạ phản lại tôi, tim tôi lúc đập thật mau, hỗn độn, lúc thì uể oải. Máu tôi chạy không đều. Chỉ còn một đêm nữa thôi, đời tôi sẽ hết yên tĩnh, sẽ có rất nhiều người lạ, những người tàn nhẫn, xen vào đời tôi mà tôi phải chấp nhận họ. Tôi như người đứng trước một hố bùn, và biết rằng mình sắp phải nhẩy vào đó, và bùn sẽ ngập tới cổ tôi. Nhẩy vào đó và làm sao lên được, nếu không thì chết.
Tôi nghĩ đến Thuý và cố tưởng tượng ra cuộc sống chung hạnh phúc của tôi và nàng sau này, khi tôi đã có tiền. Tôi thành thật nhận rằng nếu không có Thuý, nếu không có những ngày thần tiên sống bên Thuý mà tôi tưởng tượng ra đó, rất có thể trong những giây phút cuối cùng tôi đã bỏ cả.
Hồng Loan xuống ga ra đem chiếc Mercury tới đậu ở cửa trước. Nàng có vẻ thản nhiên và tự chủ, tươi trẻ nữa là khác trong bộ áo đầm mầu xanh nhạt. Vài phút sau, nàng bước vào phòng:
– Xong cả chưa?
– Xong – nàng đáp – chúng mình có thể đi được rồi.
– Dưới đó sao?
– Đèn sáng mờ. Căn dặn kỹ rồi, cô ả sẽ đứng trong cửa phòng bếp ngó ra.
– Hồi hộp không?
Tôi nhìn mặt nàng. Mắt nàng sáng long lanh, và mặt nàng lạnh như mặt đá tượng.
– Chút đỉnh.
Nàng đột ngột:
– Chính anh là người bày đặt ra vụ này. Coi bộ anh không mấy sốt sắng thực hiện cái kế hoạch do chính anh đặt ra. Muốn thành công, muốn sờ được tiền, đừng nghĩ tới con bé đó nữa…
– Đừng có gây chuyện.
Tôi quay mặt đi. Chừng nửa phút sau, tiếng nói của nàng vang lên sau lưng tôi.
– Sao? Bây giờ có đi hay không?
Không đáp, tôi chỉ gật đầu. Nàng trao áo mũ của tôi. Bận xong, nàng mở cửa. Tôi vịn vào tay nàng, chúng tôi đi chậm chậm xuống lầu.
Đỡ tôi xuống thang lầu. Hồng Loan nói nhỏ nhỏ những lời đàn bà thường nói với người đàn ông đau yếu: “Chậm chậm chút… vịn vào vai em mà đi… Bước xuống… đó đó… cẩn thận té”. Trong khi đó, hai chân tôi nặng như đá đeo, mắt tôi hoa và ngực tôi đập mạnh như trống đánh khi có giặc tới ở làng quê, lúc đó chỉ cần có một tiếng động mạnh như tiếng người bất thần la lên, hoặc có một người lạ nào xuất hiện, tôi cũng có thể ngã xuống ngất đi…
Hồng Loan đã mở hé cửa lớn. Xuống tới chân cầu thang, tôi trông thấy chiếc xe đậu bên ngoài. Hồng Loan đậu xe vừa khéo để người đứng trong nhà chỉ vừa vặn trông thấy phần cuối của xe.
Nàng đưa tôi vào xe ngồi yên rồi mới trở lại nói mấy câu dặn dò cuối cùng với Thuý. Tôi nghe loáng tháng: “Thuý cứ ở nhà. Quang hắn về ngay đó… Sáng mai, tôi sẽ từ Đà Lạt gọi điện thoại về cho biết tin…”
Hồng Loan lái xe. Chúng tôi không nói với nhau một tiếng nào trong khi xe vẫn còn ở trong thành phố. Khi xe chạy vào xa lộ, gió thổi mát vào xe dường như làm cho Hồng Loan dễ chịu, nàng nói câu đầu tiên:
– Anh có chuyện gì rắc rối với con nhỏ phải không?
Nàng dung hai tiếng “con nhỏ” đầy khinh mạt để gọi Thuý. Nếu là lúc khác, có thể tôi đã cự nàng, nhưng vì tôi hãy còn xúc động, tôi đành im. Tôi ngồi xuôi xị, vành nón nỉ vẫn sụp xuống mắt và cổ áo paraverse vẫn bẻ lên cao. Tuy tôi không hề để lộ một cử chỉ hay một lời nói gì để Hồng Loan có lý do nghi ngờ về Thuý nhưng nàng vẫn đoán được có chuyện gì đó giữa Thuý và tôi làm tôi lo âu. Một lần nữa, kinh nghiệm sống lại cho tôi thấy rõ đàn bà, nhất là những người đàn bà đa tình, có một linh khiếu tự nhiên thật bén nhậy.
Tôi phải nói để trấn tĩnh Hồng Loan, và cũng để trấn tĩnh tôi:
– Có gì đâu. Tôi chỉ hơi lo chuyện cô ta ở nhà một mình, nhà vắng, có thể cô ta sợ hãi đâm ra suy nghĩ nọ kia… Về cái tủ lạnh thì yên trí là cô ta không đụng tới rồi…
Nhưng Hồng Loan không nghĩ như tôi nghĩ, nàng vẫn nghĩ rằng tôi đã yêu mê mệt Thuý và tôi có thể tiết lộ với Thuý một vài bí mật.
Giọng nàng sắc như dao khi nàng nói:
– Tôi rất không bằng lòng về việc có mặt một người thứ ba ở trong nhà… Chính anh bầy ra chuyện đi mượn thư ký để rồi anh mê nó… Tôi thật không ngờ anh lại đói đàn bà đến vậy…
– Thôi mà… Lúc này không phải là lúc cô trách tôi về chuyện lẩm cẩm ấy… Đừng lái xe chạy mau quá… Chạy quá tốc lực cảnh sát công lộ chận lại biên phạt thì hư hết bây giờ…
Nàng cho xe chạy chậm lại.
Nhưng nàng vẫn chưa chịu bỏ cái ý nghĩ đang ám ảnh nàng:
– Con nhỏ đó có vẻ tinh quái lắm… Thể nào nó cũng làm phiền mình sau này…
– Không sao đâu! Đừng lo…
– Vì anh mê nó… Vì nó mê anh nên anh không thấy lo… Tôi lo đây là lo cho tôi, không phải lo cho anh. Nó ghét tôi… Nó có thể khai những điều có lợi cho anh mà co hại cho tôi…
– Tôi với Hồng Loan là một. Có cái gì có hại cho Loang mà lại có thể lợi cho tôi được?
– Biết đâu được? Tôi có cảm tưởng như con nhỏ đó nó biết là không có Văn ở trên phòng….
Câu nói của nàng làm tôi lạnh xương sống:
– Tại sao Loan lại nghĩ vậy?
– Nó không dám hỏi thẳng tôi… Vì chính tôi nói với nó là ông chồng tôi đau, nằm trong phòng trên lầu… Nó nghi nhưng nó không thể hỏi thẳng tôi rằng: “bà nói ông nhà nằm ở trên lầu, nhưng bà nói thực không đó…? “… Song, tôi thấy rõ là nó nghi… Nó có nói gì về chuyện đó với anh không?
Tôi nói dối:
– Không!
– Lạ thiệt…!
– Thôi… đừng suy nghĩ nhiều nữa… Loan cứ đúng như kế hoạch đã định mà làm. Cho đến lúc này, tôi thấy rằng chúng mình đã gặp nhiều may mắn, tôi không thấy có một triệu chứng xấu nào cả… Tôi tin chắc chúng mình sẽ thành công… Loan chịu khó chú ý vào việc lái xe… Ban đêm họ chạy nhanh lắm đó….
Chưa đầy ba mươi phút kể từ lúc xe ra khỏi vi-la, chúng tôi đã đi hết xa lộ. Quốc lộ I vắng tanh. Tôi nhìn đồng hồ trong xe, đôi kim chỉ 7 giờ 55 phút. Chúng tôi sẽ tới địa điểm vào lúc 8 giờ 45 phút. Tôi ước lượng sau khi làm xong hết mọi việc, tôi sẽ có mặt ở vi-la vào lúc 10 giờ, vừa vặn để gặp lại Thuý trước khi nàng vào phòng đi ngủ.
Sau khi gặp 7 cái xe chạy ngược chiều, chợt tôi nghe Hồng Loan nói:
– Có cảnh sát đuổi theo…
Tôi giựt mình, lập tức mồ hôi tháo ra đầm đìa trong người tôi. Tôi vôi ngoài cổ nhìn ra cửa sau của xe, Hồng Loan nói đúng, có một cảnh sát viên công lộ chạy xe máy dầu đang phóng theo xe chúng tôi.
Tôi vội nói nhỏ:
– Chạy chậm lại, cho nó qua mặt…
Hồng Loan cho kim tốc độ xuống còn 50 cây số giờ nhưng người cảnh sát với xe máy dầu vẫn chạy sau xe chúng tôi. Không phải y đuổi theo mà dường như y cũng không muốn qua mặt.
Hồng Loan hơi cuống:
– Làm gì bây giờ? Làm gì bây giờ?
Tôi cố trấn tĩnh:
– Đừng sợ. Có thể hắn đi tuần đường thường lệ… Nhưng cũng không thể để cho hắn chú ý tới xe của mình…
– Vậy thì làm sao? Làm sao?
– Cứ bình tĩnh… Cứ chạy như thường… Chậm thôi… nhưng đừng chậm quá… 50 là vừa…
Tuy luôn miệng bảo nàng đừng sợ, đứng cuống, tôi còn sợ, còn cuống hơn nàng nhiều. Sự xuất hiện của viên cảnh sát này là một sự kiện ở ngoài kế hoạch và ngoài sư tiên liệu của tôi. Đã sắp tới quãng đường được tôi chọn làm nơi xe Hông Loan và Văn bị bọn côn đồ chặn lại, bắt rẽ vào rừng… Nếu người cảnh sát này cứ chạy theo xe chúng tôi trong năm phút nữa, xe sẽ ra khỏi đoạn được chọn. Người cảnh sát này sẽ nhớ tới chiếc xe Huê Kỳ lộng lẫy với hai người ngồi bên trong mà anh gặp, anh sẽ khai là vào giờ đó, trên đoạn đường đó, anh vẫn thấy xe chạy ngon và không thấy có xẩy ra bắt cóc gì cả. Đồng thời, chúng tôi cũng không thể dừng xe lại để cho anh vượt qua. Đoạn đường này quá vắng. Nếu xe ngừng lại, người cảnh sát sẽ có bổn phận tới hỏi xe co hư gì không?
Nếu hắn thấy khả nghi mà hỏi giấy hai kẻ đi trong xe nữa thì nguy. Tôi không mang theo căn cước của Vũ Minh Văn đi. Chiếc ví da của hắn vẫn còn nằm trong túi áo hắn.
Trong cơn nguy cấp ấy, Hồng Loan bối rối hơn. Nàng rất may, viên cảnh sát công lộ đang chạy xe tà tà như đi hóng mát sau xe chúng tôi như chợt nhớ ra việc gì cần làm, anh ta cho xe chạy vọt lên qua mặt xe chúng tôi. Chỉ một thoáng sau, xe anh đã mất hút trên con đường rải ánh trăng dài thẳng tắp trước mặt.
Tôi thở ra một hơi dài khoan khoái. Hồng Loan cũng thở mạnh ra như tôi. Nhìn sang nàng, tôi thấy mồ hôi ướt lấm tấm trên trán nàng nhưng bây giờ bàn tay nàng đặt trên bánh lái đã nới lỏng ra…
Nàng khẽ hỏi tôi:
– Bây giờ sao đây? Sắp tới nơi chưa?
Tôi vội đáp:
– Sắp tới nơi rồi đó. Cứ chạy chậm như vậy, để tôi nhìn đường…
Tôi chú ý nhìn sang bên đường tìm con đường đấy rẽ vào xưởng cưa.
Chừng mười phút sau, xe chúng tôi đến nơi. Tôi chỉ cho Hồng Loan lái xe theo con đường đất vào rừng. Chỉ năm phút sau đó, chúng tôi tới trước hàng rào dây thép gai của xưởng cưa. Hồng Loan tắt máy xe, tắt đèn và bước ra khỏi xe, tôi cũng bước ra đứng bên nàng.
Rừng đêm tuy giờ này chưa khuya lắm nhưng vì hoang vắng nên yên lặng một cách lạ lùng. Đã quen sống những đêm ồn ào, đông người ở thành phố, chúng tôi đứng ở đây cảm thấy rờn rợn. Đêm đã bắt đầu sáng trăng. Trăng lạnh như nước chan hoà chẩy trên vai, trên đầu chúng tôi.
Tôi chỉ dẫy nhà mái tôn nằm yên dưới ánh trăng:
– Mình lên đó.
Trời đêm lạnh và ở rừng vậy mà người tôi ướt đẫm mồ hôi.
Trái tim tôi đập mạnh trong lồng ngực.
Tôi đi theo Hồng Loan qua sân cỏ lên thềm gỗ của căn nhà. Có lúc tôi hoa mắt lảo đảo muốn té.
Tôi tới lay cánh cửa. Cửa đóng, có xích dằng hai cánh với nhau và khoá ngoài. Tôi rút đèn bấm ra và chiếu qua cửa sổ vào nhà. Trong nhà, cảnh tượng vẫn y như ngày nọ. Tôi để Hồng Loan đứng đó, quay trở lại xe tìm cái búa tôi cất trong đó. Cầm búa trở lại tôi đập mạnh mấy cái vào cái khoá cửa. Khoá rẻ tiền rời xích ra ngay.
Tôi mở cửa:
– Vô đi…
Hồng Loan theo tôi vào nhà. Tôi cầm đèn bấm rọi quanh phòng. Trên bàn có đặt cây đèn dầu, song tôi bảo nàng:
– Đừng thắp đèn. Người đi ngoài đường có thể trông thấy trong này. Vả lại mình cũng chẳng cần dùng gì tới đèn.
Hồng Loan đứng yên, nhìn quanh. Tôi nghe tiếng thở của nàng nhanh và ngắn.
Tôi đặt cây đèn bấm lên mặt bàn để vừng ánh sáng chiếu vào mình nàng rồi rút trong túi áo ra hai sợi dây thừng. Hồng Loan nhìn tôi, mắt nàng mở lớn. Tôi cảm thấy hơi thở của nàng dồn dập nhưng không thấy nàng có vẻ sợ hãi hay nao núng. Tôi cần phải nói nhiều hơn nàng:
– Không sao đâu! Sáng mai, nhân viên đến đây sớm lắm. Họ sẽ tìm ra ngay Loan. Loan chỉ phải qua có một đêm bị muỗi cắn. Sáng mai, khi được giải cứu, Loan cứ giả vờ như bị xúc động quá mạnh, đừng nói gì cả… Đợi về Sài Gòn đã… Tới sáng mốt Loan khai bị bắt cóc với nhà chức trách cũng chưa muộn…
Vừa nói, tôi vừa dùng hai đoạn dây thừng trói nàng lại.
– Yên trí đi – nàng nói – tôi không sợ đâu…
Tôi trói hai tay nàng ra sau lưng xong, ra hiệu cho nàng ngồi xuống ghế, và trước khi trói chân nàng, tôi hỏi:
– Đến lúc này, Loan vẫn còn muốn đi tới chứ?
– Lẽ tự nhiên.
Lúc ấy, vừng của ngọn đèn bấm chiếu vào bụng nàng, và do đó, nó cũng chiếu sáng cả mặt tôi. Nàng nhìn xuống mắt tôi và hỏi lại:
– Còn anh sao? Cũng vẫn nhất định tiến tới chứ?
Không trả lời nàng, tôi cúi xuống trói hai cổ chân nàng lại.
Tới đây tôi sắp phải làm một việc mà Hồng Loan chưa biết là tôi sẽ làm. Khi trình bầy với nàng kế hoạch này, tôi không nói cho nàng biết tôi sắp làm việc này. Nếu tôi nói trước, chắc là nàng không bao giờ chịu…
Mà tôi thì tôi thấy rất cần phải làm… Tôi cần phải làm sao cho cảnh sát tin – dù chỉ là tin một phần nhỏ – vụ này là một vụ bắt cóc thật sự.
Trói xong chân tay Hồng Loan, tôi lùi lại một bước như để ngắm xem có còn cái gì để sửa lại không.
Hồng Loan, cho tới phút đó vẫn yên trí rằng nàng chỉ phải bị trói nằm một mình cho tới sáng mai mà thôi….
Bất chợt, tôi nắm tay và đấm mạnh vào giữa mặt nàng một trái…
Hồng Loan ngã ngửa ra đằng sau…
Nhưng cú đấm của tôi không làm cho nàng ngất ngay như tôi muốn. Tôi cần phải làm sao trên khuôn mặt Hồng Loan có dấu vết chứng tỏ nàng bị bọn côn đồ đánh đập. Bắt cóc gì mà người ngợm vẫn nguyên vẹn, không có qua một vết trầy xát nào, ai mà tin được?
Tôi muốn đấm nàng một trái thật ngọt cho nàng ngất đi. Tôi sẽ làm cho quần áo của nàng xốc xếch rồi mới bỏ đi, một lúc sau khi Hồng Loan tỉnh lại tôi đã đi xa…
Nàng hứ lên một tiếng rồi lồm cồm bò dậy… Vì hai chân, hai tay nàng đã bị trói nên nàng đứng dậy rất khó khăn. Lúc đó vừng sáng của ngọn đèn bấm chiếu thẳng vào mặt nàng, tôi rung mình khi thấy đôi mắt nàng như toé lửa…
– Đồ khốn nạn!… Mày làm chi tao đấy?….
Trông nàng lúc đó như con mèo điên, một con mèo cái hung dữ và điên loạn…
Mồ hôi toát ra như tắm trong người tôi. Lúc đó thực tình tôi bấn loạn.
Nhưng đã lỡ rồi, tôi phải làm cho trót…
Tôi chờ nàng lom khom đứng dậy vừa đúng tầm tay, đấm trái thứ hai. Tôi lấy hết sức đấm móc từ dưới lên. Tay tôi phớt ngọt dưới cằm nàng… Mặt nàng hất ra phía sau, đầu nàng rớt cộp xuống mặt sàn gỗ và nàng nằm im. Lần này tôi đã đánh được cho nàng ngất đi.
Tôi cúi xuống nhìn nàng, mắt nàng mở, miệng nàng há nhưng nàng vẫn còn thở. Tôi cũng thở hổn hển và tim tôi đập mạnh làm cho tôi cũng muốn ngất luôn nằm đó với nàng…
Tôi đứng thẳng người lên, hít vào thở ra những hơi dài để tự trấn tĩnh. Rồi khi tay đã bớt run, tôi cầm cây đèn bấm rọi xuống mặt nàng. Yên trí rồi, nàng đã ngất. Cú đấm thứ nhất trúng vào gò mái trái của nàng, nơi đó đã tím và sưng lên. Tôi cúi xuông thò tay ra nắm cổ áo nàng kéo mạnh. Một hoặc hai nút áo văng ra. Tốt rồi. Tóc nàng đã rũ ra không cần phải đến tay nhúng tới… Tôi chỉ còn phải lột ra một chiếc giày cao gót ra khỏi chân nàng và liệng nó ra gần cửa, làm như khi bị lôi kéo vào đây nàng đã chống cự, đã bị bọn côn đồ đánh cho ngất đi…
Tôi rút cái khăn mùi soa trắng loại rẻ tiền tôi mua ở chợ để trong túi áo ra vo tròn lại, nhét vào miệng nàng. Tôi cẩn thận chỉ nhét vừa đủ để nàng không bị nghẹt thở.
Dàn cảnh như vậy là hoàn toàn rồi, tôi tạm hài lòng về tôi. Quí anh cảnh sát chẳng còn lí do gì để đòi hỏi hơn nữa. Cái sắc tay của nàng còn để trên bàn, tôi mở sắc đổ những vật đựng trong đó xuống người nàng…
Tôi đã cẩn thận mang bao tay để tránh để lại vết tay trên cái sắc hoặc trên những vật mà tay tôi phải chạm đến trong ngôi nhà này.
Ngoài những phấn son, gương lược thường có trong bất cứ sắc tay của một người đàn bà nào, sắc tay của Hồng Loan còn có một tập giấy bạc 500đ. Tôi cầm tập bạc lên bỏ vào túi tôi.
Thời gian cấp bách, tôi còn nhiều việc phải làm đêm nay. Tôi tin rằng dù tôi đấm có hơi quá mạnh tay nhưng chỉ trong vòng nhiều lắm là mười lăm phút trở lại, Hồng Loan sẽ tỉnh dậy. Bị đánh đau, bị nằm trong tối, bị muỗi cắn, nàng sẽ cay cú tôi lắm. Nhưng rồi nàng sẽ hiểu việc tôi làm là cần thiết.
Tôi tắt đèn bấm và vội vã bước ra khỏi căn nhà vắng. Ngồi vào xe, tôi mở máy và từ từ cho xe trở ra đường cái.
Tôi nhìn vào đồng hồ: việc làm vừa qua đã làm tôi mất 20 phút.
Tôi cho xe trở về Sài Gòn.
——oo0oo——–
Tôi về tới vi-la vào lúc 10 giờ 30 phút. Đèn trong nhà tắt cả trừ ngọn đèn trong phòng riêng của Thuý và ánh đèn trong căn phòng trên ga ra xe hơi của tôi. Đẩy nhẹ cánh cửa sắt, tôi bước vào sân, đi thẳng lên phòng tôi.
Tôi rửa mặt, rửa tay rồi ra bàn rót một ly cognac uống cho tỉnh lại. Đến giây phút đó miệng tôi mới thấy lại hương vị của khói thuốc lá Lucky. Tôi cho là tôi đã gặp may. Trên đường về, tôi không gặp lôi thôi gì cả, nhất là không bị cảnh sát công lộ chặn lại xét xe.
Tôi đã liệng cái nón nỉ, cái áo paraverse và đôi giày của Văn, những thứ tôi bận lúc ra đi để đánh lừa Thuý, vào những bụi cây bên đường. Nếu mai đây cảnh sát có tìm lại được những vật đó cũng không sao. Bọn bắt cóc tất nhiên là phải thủ tiêu những vật dụng của nạn nhân. Tôi càng gây được nhiều chi tiết kỳ dị để cho quí anh cảnh sát khó hiểu càng tốt.
Về tới Sài Gòn êm ả, tôi bỏ chiếc Mercury ở khu để xe hơi sau trụ sở Quốc Hội. Đó là nơi để xe của những người trong khách sạn Carravelle, Continenatal và những người ăn uống trong nhà hàng Choeng Nam. Chiếc xe sẽ nằm yên đó cho tới lúc cảnh sát tìm thấy. Điều này sẽ chứng tỏ là bọn gian đã đem xe của Văn về bỏ ở Sài Gòn và làm cho cảnh sát đoán là rất có thể chúng cũng đem nạn nhân trở lại Sài Gòn sau khi bỏ vợ nạn nhân lại căn phòng vắng trong rừng.
Không ai chú ý đặc biệt đến tôi lúc tôi ra khỏi xe. Dù có ai nhìn thấy, kẻ đó sau này cũng chỉ cho là họ nhìn thấy một tên trong bọn bắt cóc đem xe nạn nhân về bỏ tại đó, tôi không sợ bị nhận ra.
Từ đó, tôi chậm chậm đi bộ như người đi dạo mát ra tới đường Nguyễn Huệ. Tôi vẫy tắc xi để về nhà nhưng không cho xe về tận cổng vi-la, tôi dừng xe ở phố bên và đi bộ quãng đường chừng nửa cây số về vi-la.
Ly rượu đầu làm tôi tỉnh lại. Ly thứ hai làm tôi tăn thêm tự tin và hăng hái. Kế hoạch của tôi được thực hiện đúng tăm tắp, không sai lệch một chi tiết, không một vấn đề bất ngờ nào xảy ra trừ việc có anh cảnh sát công lộ đi xe máy dầu Harley chạy theo xe tôi một quãng trên quốc lộ. Lúc đó tôi cuống nhưng bây giờ tôi nghĩ lại, tôi thấy việc đó càng tốt. Khi cuộc điều tra được mở, anh cảnh sát đó sẽ khai là vào giờ đó thấy chiếc xe của nạn nhân bên trong có nạn nhân ngồi với bà vợ cầm lái chạy về hướng Đà Lạt. Lời khai của anh sẽ phù hợp với lời khai của bà vợ nạn nhân. Sau đó một quãng, khi anh cảnh sát vượt xe hơi chạy trước thì vụ chặn xe bắt cóc người mới xảy ra, bọn bắt cóc có thể đuổi theo sau hoặc đậu xe nấp đâu đó trong những con đường rẽ vào rừng mà anh cảnh sát đã không trông thấy.
Tôi lẹp kẹp đôi dép đi lên nhà. Nghe tiếng tôi, Thuý xuống nhà dưới. Lúc đó tôi đã bật đèn sáng trong phòng khách. Nàng bận bộ quần áo ngủ trắng tinh, mái tóc nhung xoã trên vai. Nhìn nàng, tôi tưởng tượng đến Hồng Loan đang nằm cong queo trong căn nhà vắng. Muỗi rừng mà đốt thì phải biết. Sáng mai người đàn bà ác ôn đó sẽ già đi năm tuổi. Đáng kiếp! Nghĩ vậy, bất giác môi tôi nở một nụ cười khoan khoái.
Tưởng tôi cười nàng, Thuý mỉm cười đáp. Đồng thời nàng dừng lại ở chân cầu thang để coi lại y phục xem có gì sơ hở để tôi cười hay không.
– Thuý chưa ngủ ư? Tôi hỏi
– Ông bà Văn đi Đà Lạt rồi – nàng đáp – nhà đã vắng lại càng vắng thêm. Đêm nay chắc em khó ngủ, em phải thức đọc sách tới tận khuya để cho thật buồn ngủ. Nằm là ngủ ngay…
Tôi nói đùa:
– Chắc Thuý lại sợ ma không ngủ được chứ gi?
Nàng cười:
– Ma à? Còn khuya em mới sợ! Em chỉ sợ người chứ không sợ ma…
Rồi nàng hỏi tôi:
– Anh làm gì ở dưới đó mà êm vậy? Em cứ nghĩ là anh đi đâu vắng quên không tắt đèn chứ…
Tôi lơ đãng:
– Bận coi lại tập hồ sơ… Vẫn ngồi dí trong phòng… Thuý mà lên là thấy tôi… Mệt qua… Toàn thư từ bằng tiếng Anh… Lấy danh từ chuyên môn mình chưa học bao giờ mới nhức đầu chứ… Chẳng biết tiếng Việt gọi là gì… Vốn Ăng lê ăn đong của mình yếu quá, mỗi lần phải dùng tới thật khổ. Có thì giờ rảnh phải học lại mới được…
Nàng tới gần tôi, đôi mắt nàng nhìn tôi chan chứa tình yêu và mến phục:
– Đã có căn bản rồi, anh chỉ ôn lại vài tháng là nhớ lại hết…
Nàng có vẻ như coi tôi giỏi Ăng lê ngang với những ông Lê Bá Kông, Nguyễn Ngọc Linh.
– Ông bà Văn ra đi sao? – tôi hỏi – Bả có dặn gì Thuý không?
– Bả sẽ ở lại Đà Lạt với ổng vài ngày. Bả nói sáng mai bả sẽ gọi điện thoại về nhà sớm. Em thấy ông Văn coi bộ yếu quá…
– Lần này thì Thuý thấy ông Văn rồi chứ?
Nàng cười và gật gật đầu.
Tôi nghĩ đến xác Văn nằm co trong tủ lạnh, tôi lại lấy hết can đảm và khéo léo để đem cái xác đó ra, thực hiện nốt phần cuối của kế hoạch.
Bỗng dưng, mặt nàng thoáng hiện vẻ lo âu:
– Ông Văn coi bộ yếu quá… Ổng mắc bịnh chi kỳ vậy không biết?
– Hơi đâu mình lo cho họ – tôi nhún vai. Họ giàu tiền bệnh nhẹ cũng thành bệnh nặng. Chỉ có bọn nghèo như mình khi đau ốm không có tiền chạy thuốc mới chết thôi, bọn giàu không chết đâu. Dưỡng đường tư của bác sĩ LaSanle ở Đà Lạt bây giờ là dưỡng đường tư tối tân nhất, chữa hay nhất Việt Nam. Người bệnh gần chết tới đó nằm chỉ hai tháng sau là béo tốt phây phây, về nhà đến vợ con cũng không nhận ra được.
Tôi thấy rõ là Thuý có điều gì thắc mắc. Nhưng nàng còn ngần ngại không biết có nên nói ra với tôi hay không. Còn tôi thì tôi không dám hỏi nàng.