Thư bỗng bất chợt quay lại hỏi tôi:
-Dạo này em còn vẽ nữa không?
Tôi ngần ngừ:
-Lâu lắm rồi em không cầm cọ lại.
-Nhà chị có mấy tấm ranh chị mới mua về, chút nữa em muốn ghé xem không?
-Dạ, nếu chị cho phép…
Hai chị em ói chuyện với nhau một lúc, Thư rủ tôi ra tắm nước lạnh lại rồi sửa soạn đi về. Tôi nói với Thư phải gọi điện thoại về xin phép bố mẹ, Thư nói rằng để Thư xin phép hộ cho.
Tôi gọi điện thoại về nhà, gặp ba tôi nhấc điện thoại lên. Vừa nghe tiếng tôi, ông nói:
– Ba muốn nói chuyện với con, Lan! Ba hiểu rằng con có một vài khó khăn trong việc học ở trường. Hãy nói cho ba biết tại sao con lại rout hai môn học trong trương?
-Thưa ba, con không biết…Tôi thẳng thắn thừa nhận.
Ba tôi ngần ngừ một lúc, rồi nói:
-Ba không biết phải làm gì với con bâu giờ cả. Ba đã hỏi con cần ba giúp đỡ gì, con bảo chẳng cần gì cả, thế rồi con rout hai lớp…
Tôi im lặng không dám trả lời. Ba tôi hỏi tiếp:
-Con đang học ở đâu đó? Sao không chịu về nhà học bài?
Tôi nói dối:
-Con đang ở nhà cô giáo Thư. Con nhờ cô kèm cho con học bài.
Nghe đến tên cô giáo, ba tôi có vẻ chùng xuống:
-Đưa ba nói chuyện với cô giáo.
Cô Thư nhấc điện thoại lên và nói vài câu cho ba tơi yên lòng. Xong hai chúng tôi ra bãi đậu xe, lái xe về nhà của cô.
Nhà của Thư cách phòng tập không xa, đi chỉ độ năm phút. Trong phòng khách nhỏ nhắn xinh xắn treo những bức tranh rất chọn lọc. Tôi mê say nhìn tấm tranh của Picasso vẽ một người già ôm một cây đàn tây ban cầm cũ kỹ. Bức tranh khác của Picasso vẽ một hình ảnh loạn xạ, nhưng nổi bật nhất ở giữa là một con ngựa đứng dưới một cái đèn treo trên trần. Tôi ngẩn ngơ ngắm tranh trong lúc Thư tự nhiên bước vào phòng thay đồ. Chỉ vài phút sau, nàng bước ra, mặc một bộ áo ngủ thật mỏng, có thể nhìn thấy hết những đường cong tuyệt mỹ trên thân thể nàng.
Thư nói:
-Xin lỗi Lan , chị thích tự nhiên khi ở nhà. Chị mặc áo ngủ, em đừng cười chị nhé…
Tôi nói:
-Không sao đâu chị Thư. Thân thể chị đẹp như vậy, mặc áo ngủ càng mát, với lại ở nhà phải tự nhiên chứ…
Thư hỏi tôi uống nước gì không? Tôi xin chị một ly nước lạnh và hai chị em ngồi tâm tình. Nói chuyện với nhau một lúc, Thư hỏi:
– Chị mới thuê một cuốn phim Video mới, em muốn coi với chị không?
Tôi hỏi:
-Tài tử nào vậy chị?
-Sharon Stone đóng chung với Michael Douglas.
-Ô, em nghe nói phim đó hay lắm. Cho em coi với…
Thư đứng dậy đi đến phía máy truyền hình, bỏ cuốn video vào và bật lên. Câu chuyện là một chuyện trinh thám, Sharon Stone đóng vai một nhà văn nữ nổi tiếng chuyên viết về các vụ giết người , nhưng điều lạ là những câu chuyện nàng viết xong thì y như rằng vụ giết người ấy xảy ra, với những chi tiết y hệt trong câu chuyện. Cảnh sát không bắt được nàng vì nàng hoàn tất tác phẩm và sách được phát hành trước khi án mạng xảy ra, nên không thể nào nói ngàng là thủ phạm được. Michael Douglas đóng vai một thám tử được lệnh điều ra nội vụ. Chàng đến gặp nàng và bị nàng khiêu gợi ngay từ đầu. Chỉ vài lần gặp gỡ, Michael đã say mê cô nàng lại có người tình khác, lại là một phụ nữ.
Cuốn phim với nhiều cảnh làm tình thật táo bạo làm tôi đỏ mặt. Tuy nhiên những scene hồi hộp trong phim khiến chúng tôi không dứt ra được. Hai chúng tôi ngồi trên ghế sofa coi phim, được một lúc thì Thư nằm dài ra, đầu gác lên đùi tôi một cách hết sức tự nhiên, tay thì bốc bắp rang ăn liên tục, vừa coi vừa phê bình những cảnh trong phim. Tôi cũng thế, vừa góp chuyện vừa hồi hộp theo dõi. Đến những đoạn kinh hoàng thì Thư lấy tay bấu lấy tay tôi, tôi cũng nắm chặt lấy tay Thư. Cả hai chị em như quấn quýt lấy nhau coi cuốn phim thật hay.