“Ngôn ngữ” đó thầy dùng để nói cho Đào biết, là thầy đã yêu em. Đôi khi trong giờ giảng bài, thầy cầm quả Đào, chốc chốc lại đưa lên mũi ngửi như hôn, mà mắt thì phóng tới nhìn cô bé. Đào hiểu là mình được thầy Trung đặc biệt chú ý, bởi vì người được thầy gọi lên trả bài nhiều nhất là em. Hôm nay Thầy chận em, mời vào uống nước dừa, chắc phải có cớ sự Đào lẳng lơ, nâng ly, ngậm ống hút, mà mắt nhìn thầy Trung không chớp, để uống liền mấy ngụm nước dửa mát lạnh.
– Em đi bộ về nhà chắc mất cả tiếng? Thầy hỏi Đào.
– Dạ – Trời mưa, đường trơn, thì có thể hơn.
– Để mỗi sáng thầy đến chở em đi học. Rồi chìêu chở về, có được không? Chớ em đi vậy, tội nghiệp quá!
– Dạ thôi, em lội bộ cũng đã quen. Phìên thầy như vậy… lỡ có ai họ… thấy – Rồi thầy mang tiếng với cô ở nhà…
– A, a, không? Thầy độc thân…
Thầy giáo mà độc thân? Làm sao em dám tin?
– Không tin để thầy chở em về nà cho biết!!!
Đào thả một câu thăm dò rất khôn ngoan. Vừa từ chối lấy lệ, vửa hỏi xem anh đã có bến chưa. Rồi em lại nâng ly dửa tươi hút vài ngụm và mắt vẫn lẳng lơ nhìn Trung. Trời xế nắng – Má em hồng hẳn lên nỗi sung sướng được thầy Trung ân cần lo lắng. Em bạo dạng hơn, hỏi:
– Nhà thầy cách đây có xa không?
– Không. Chỉ năm phút xe Honda. Đến nhà thầy chơi nhé.
– Dạ thôi – Em… em… không dám. Xin để lần khác đi.
Đào nghĩ nếu nhận lời ngay có thể bị Trung đánh giá em thấp. Nên tuy lòng muốn lắm, em vẫn phải hẹn hôm khác. Và, hôm khác đó, là một chìêu mưa, tan học. Đào ướt hết áo quần khi đến cầu Hang – Cũng như mọi khi, Đào chỉ mặc một áo dài trắng, không có lót. Chiếc áo trắng mỏng ôm sát người em, nếu Đào không dùng cặp da che phần dưới, thì toàn thân Đào coi như đã lỏa thể. Hai trái vú lớn, ngon tay~ cộm lên với hai cái nuốm như hai hạt đậu phộng. Lúc Đào lùng một tay vuốt nước mưa trên tóc, vô tình để chiếc cặp da rời khỏi phần em muốn che. Trung thấy hết vùng cỏ mọc um tùm, đen xám bên trong.
– Về nhà anh núp mưa, hong khô áo quần, chờ mưa tạnh, anh chở em về nhé? Trung đưa ý kiến.
Đào không trả lời, mà ngồi vào yên sau, tay ôm hông Trung. Chiếc xe đưa hai người về căn nhà ngói nhỏ một phòng ngủ, phòng ăn và nhà bếp. Trung mở tủ lấy bộ đồ ngủ đưa cho Đào, rồi bảo:
– Em vào phòng anh thay gấp đi, đưa áo quần ướt cho anh hong khô dưới bếp. Cứ tự nhiên, xem như nhà của em.
Đào cầm bộ đồ, đứng thừ người ra đó, nhỏng nhẻo:
– Em… em… muốn anh thay cho em hà!
Câu nói làm Trung tóa hỏa, tam tinh. Chàng chẳng bao giờ ngờ nổi Đào bạo dạng như thế. Em đã đốt ngắn giai đoạn cách bất ngờ – Chàng hiểu, khi Đào bằng lòng cho chàng chở về nhà, tất nhiên sẽ xảy ra cái gì đó thú vị, hấp dẫn lắm – Nhưng không phải dễ dàng êm xuôi như câu em vừa nói. Nên Trung đưa em vào phòng, không cần đóng cửa.
– Muốn anh thay áo quần cho em hả? Trung hỏi:
– Dạ, mau lên anh. Em lạnh quá hà! Rồi anh cũng thay luôn.
Trung mừng quá như đứa bé được gói quà. Chàng lúng túng lạng quạng, không biết phải làm gì. Thì Đào cầm tay chàng:
– Khuy nút áo ở đây này – Coi anh đó. Làm cái gì mà rung dữ vậy? Cổi ra cho em đi! Mau lên, không em lạnh quá!
Trung từ từ như anh khờ, mở từng nút – Cái cúc euối cùng vừa bung ra, Trung thấy toàn bộ cặp nhũ hoa đẹp kinh hồn của cô bé. To như hai quả cam, trắng tươi, hai nuốm hồng như hạt lựu. Trung chết sửng, thì Đào dục thêm:
– Nhiêu đó thôi, rồi đứng chết trân vậy hả? Người ta lạnh muốn chết đây này – Hổng biết gì hết hà!
Trung ân cần cổi áo ra cho em, xong cổi luôn cái quần dài – Mảnh vải cuối cùng của Đào là chiếc quần lót – Trung ngập ngửng vì e ngại. Đào cầm tay chàng thọc hẳn vào bên trong.
Trung nín thở, vì tay chàng vừa chạm mớ lông lồn dày rậm của Đào. Cứ để tay Trung nằm đó, Đào tự động tuột hết ra. Đào yêu thầy Trung quá, một phần – Phần khác, tuổi dậy thì của cô gái quê bừng bửng bốc lên như hỏa diệm sơn –
Đào táo bạo muốn làm ngay cái gì, để hưởng cho được những sự thật em tửng mơ ước trong giấc ngủ, trong những chìêu nằm nhìn mưa tầm tã rơi ngoài vườn chuối, sau nhà.
Cái mưa buồn thê thiết như chìêu nay – Mưa xuống là lũ ểnh ương đồng thanh tấu lên bài nhạc như than khóc. Ruộng lúa, bờ tre, con kinh, mù như sương tỏa.
Thấy tóc Đào còn ướt đẵm – Người đào rung cằm cặp vì gió thổi, Trung thương quá, tiến đến ôm chầm cô bé mà chàng quên rằng áo quần chàng cũng ướt sủng. Đào nhắc khéo:
– Biểu người ta thay đồ, còn anh thì… Vậy em thay làm chi?
– Ý anh quên. Xin lỗi – Để anh đi thay…
Trung dợm đi, Đào nắm tay kéo lại, dậm chân, nhỏng nhẻo.
– Anh mắc cỡ hả? Nhìn em coi? Vậy là anh không thương em.
Lần đầu tiên, thầy giáo Trung thoát y trước mặt một cô gái học trò. Chàng thấy mình dị hợm, lố bịch – Nhưng nhìn tửng phần da thlt hấp dẫn của Đào, chàng mạnh dạng cổi hết – Lúc đó chàng mới hiểu tại sao Đào rung cằm cập. Chàng đến đóng ập hai cửa sổ – Căn phòng ấm áp, và tối hơn. Chàng dìêu bé Đào lại giường, cả hai nằm xuống, đắp chăn ôm nhau, và tự nhiên như vợ chồng mới cưới.
Trung trở mình, trồi lên, lấy khăn lau tóc cho cô bé, rồi ngắm nhìn nhan sắc mặn mà của hoa nhà quê.
– Tại sao anh yêu em? Đào trìêu mến hỏi thầy Trung.
– Tại mỗi thứ một tý. Nhưng nổi bật nhất phải nói là thân hình nở nang của em – Sao 13 tuổi mà…
– … mà nở như người lớn chớ gì? Ai cũng hỏi, mà em không biết trả lời làm sao. Có lẽ em giống má em?