Thầy Trung không tài nào hiểu nổi câu nói bóng gió đó. Uyển muốn nói em già dặn hơn thầy về tình dục! Mà đúng vậy – Tuổi 11 Uyển đã bắt đầu thèm xác thịt, rồi tự mình đi tìm hiểu, nghiên cứu, khai phá một mình. Cho đến bây giờ dù là 13, mà lực lượng của em là gái 18. Thầy Trung vừa thích thú, vửa kinh ngạc. Cái vốn mô phạm đạo đức của Thầy đang vỡ ra tửng mảng một cách thê thảm – Thầy có cảm giác như mình đang lạc vào một thế giới huyền thoại, dị thường.
Vì cô gái 13 tuổi đang nằm kia mời gọi, chào đón khiêu khích chàng “lên yên”! Uyển co hai chân lại rồi mở rộng hai bắp đùi ra. Hai bàn tay banh rộng cửa mình cho Thầy “nai tơ” hiểu em đang cần gì. Hai tròng mắt của Thầy trố lớn khi
thấy Uyển cho một ngón tay thụt vào, chòi ra ở cửa mình – Mắt nhắm hiu hiu, miệng kêu nhỏ:
– Em vẫn thèm anh là người yêu của em, Trung ơi!
Lập tức, Trung chồm tới, ấn cái mặt khôi ngô vào chòm lông đen mướt mà hôn. Hai tay chàng đưa lên vú bóp. Uyển nói:
– Bú em đi Trung – Đó chàng ơi! Sao để em đợi lâu vậy? Ui, phải rồi, đó mình ơi~ Vậy mà em tưởng anh chẳng biết gì – Ui, chết con thầy ơi! Em hạnh phúc, thỏa mãn quá! Em được thầy Hiệu trưởng bú lồn? Ui, còn gì hân hạnh bằng?
Trung cho lưỡi, môi vào làm loạn xạ – Nước lồn em bé dính đầy mặt chàng. Chàng chấp nhận tới đâu thì tới. Tình dục với cô bé 13 tuổi này cái đã Trung bú đã hột le, thì xuống ngậm vào miệng lồn cạp nhẹ. Cô bé quằn quại, rên gào sướng gấp vạn ìân khi làm tình với thầy Báu. Vì em dã dùng mấy tấm hình dâm, đánh lửa được ông Hiệu trưởng, người đẹp trai mà em bắt đầu mơ từ hơn hai năm. Cho nên trong khi Trung bú lồn, Uyển luôn nhìn xuống xem gương mặt đầy quyến rũ đó của Thầy, để vừa sướng, vửa thỏa cơn thèm.
Đang bú ngon lành, bỗng Trung ngừng lại hỏi Uyển:
– Em bao nhiêu tuổi, anh quên mất.
– Dạ gần 13 – Tại sao? Em đã bảo, em là một “người lớn” mà.
– Tại lông em nhìêu quá. Chắc em đã có kinh? Có phải không?
– Dạ, nhưng không lo – Em có dùng thuốc ngừa.
– Ai bán thuốc ngừa cho gái 13? Anh không tin.
– Em lấy lén của mẹ. Thầy khỏi lo có vụ cô giáo “Lệ Thanh” thứ hai. Hai đứa mình có thể hẹn hò cho đến khi nào Thầy chán thì thôi. Nhưng em bảo đảm, chẳng bao giờ ành chán em?
– Tại sao? Tài nghệ của em đến đâu mà thầy không chán.
– Tại em có thân hình của gái dậy thì 13, mà kinh nghiệm làm tình của thiếu nứ 18. Lát nữa, anh sẽ mê chết thôi.
Uyển nói xong, kéo thầy Trung trườn lên – Chính Uyển cầm cặc của thầy để vào cửa mình, rồi em bắt đầu đụ như bão lụt ở Trung Quốc, như hạn lớn ở Bắc Hàn. Trong khi thầy Trung kèm vững con cặc, nhắm hít mắt, tránh bị khiêu khích – Hai tay Uyển bưng khuôn mặt đẹp trai của thầy nhìn như thần tượng, để em được
sướng tử tim óc sướng ra.
Không ai ngờ nổi cô gái 13 tuổi đã biến văn phòng nghiêm trang của ông Hiệu trướng thành một phòng hành lạc. Không ai tưởng tượng nổi Uyển đã biến con “Cọp Rằn” có quả tim sắt, luôn đề cao đạo đức, thành một kẻ “hiếp dâm”
trẻ vị thành niên. Chuyện này mà đổ bể, thì Thầy Trung chẳng những mất ghế Hiệu trưởng, mà còn vào nằm ấp ít ra là mười cuốn lịch. Nhưng sức mạnh tình dục làm thầy mờ mắt – Nhan sắc và thân hình hấp dẫn của yển làm thầy quên hết những khuôn vàng thước ngọc của kẻ đạo mạo nhất trường. Nhất là kỷ thuật làm
tình tối tân, hiện đại của bé Uyển. Em hẩy lồn thế nào mà cặc Thầy trung bung ra gần miệng lồn, rồi lại đâm vào, nhịp nhàng, như chị đàn bà đã có năm sáu mặt con. Em nắc liên tục – Thầy Trung hôn tới tấp gương mặt đẵm ướt mồ hôi của Uyển. Thầy đam mê gần như không cần biết đến mình là đầu tàu của hơn ngàn học sinh – Thế mới biết quả tim có những lý lẽ riêng, mà lý trí phải chịu thua!
Hai thầy trò ôm nhau đụ rung trời, dậy đất, làm cho bút giấy trên bàn rơi cả xuống đất. Lồn con nít bót thật. Thầy Trung đang đụ em bé sướng đến độ Thầy tự mỉm cười, nghĩ tới những pho sách đạo đức đang nằm kia, trong các tủ, trong đó người ta hô hào không nên, và không được quyền động tới trẻ em! Hỡi các nhà đạo đức? Các ông có khi nào được cơ hội nằm lên bụng một bé con như tôi đang nằin đây chưa? Tôi nghĩ các ông mà nhìn thấy bộ vú căng tròn, bộ lông lồn dày rậm, những cử chỉ động tình đầy khêu gợi của bé Uyển, chắc chắn các ông sẽ vứt
bút, vứt giấy, ngưng viết đạo đực kinh, dành ít phút hưởng cho hết của trời cho, nghìn năm một thuở!
Thầy Trung nhớ, hình như tử ngày vào nghề sư phạm, dù bề ngoài miệng thầy phải bô bô hô hào đạo đức. Nhưng thâm tâm, thầy đã nhìn trộm một bóng hồng lớp Đệ Lục. Cô bé bằng tuổi Uyển thôi, nhưng vú, đít, nở nang như học trò Đệ Tứ!
Ngày đó, chàng chỉ mới là giáo sư dạy một trường nhỏ ở lục tỉnh. Chính cái yên tĩnh, thanh bình ở nhà quê làm cho con người dễ mộng mơ, lãng mạn hơn ở thành thị. Một đường làng vắng vào buổi trưa. Một giòng sông nhỏ chạy quanh làng. Những cây cầu khỉ nối lìên hai bờ đất chạy vào các vườn cây ăn trái. Một con trâu nằm gặm cỏ dưới bóng cây mù u. Tiếng những con chim kêu buồn xa vắng… Tất cả cọng lại, tạo nên người nhà quê tuy có chất phát, hìên lành, mà sức lãng mạng thì hửng hực như lửa trấu. Không cháy thành ngọn, mà nóng như ánh sáng mặt trời. Hình ảnh nở nang của cô bé Đào lớp Đệ lục đó ám ảnh Thầy Trung. Thầy nẩy lên những mơ mộng bất chính âm thầm, cho đến một ngày: thầy gọi Đào lên trả bài.
Đào đửng gần, thầy mới nhận thấy cô bé không mặc áo lót. Không biết có phải tại nhà nghèo, hay Đào cố ý. Chỉ có cái áo dài trắng bọc trọn nửa thân hình phía trên. Cho nên ngực Đào cộm lên hai nuốm vú nhỏ, thấy rõ. Đào trả bài xong, thay vì hỏi những câu liên quan tới bài vở. Thầy đã hỏi Đào:
– Nhà em ở đâu?
– Thưa thầy, em ở tuốt trên xóm Vườn Ông Tảo, gần cầu Chợ.
– Xa dữ vậy? Rồi đi bộ đến trường, em không mỏi chân sao?
– Dạ mỏi chứ, nhưng đi riết, nó cũng quen.
Hôm đó, sau giờ học, thầy lái Honda ra cầu Hang chờ tại một quán bán nước dửa – Hai mươi phút sau, Đào đi đến – Thầy bước ra chào, rồi mời Đào vào uống nước. Thầy Trung táo bạo như thế bởi vì trong lớp, một đôi khi thầy thấy Đào có nhìn trộm thầy. Đôi mắt đó có cái gì khác thường, là lạ – Rồi thầy cũng cố tình nhìn đáp lại mấy ìân – Cô bé mặt hồng, bẻng lẻng nhìn chổ khác. Tử hôm đó, trên bàn thầy, sáng nào cũng có một quả đào do thầy mang tới.