Em, cứ thế, tiến công. Tràn quân lên – Chiếm cao ốc – Chàn hai chân qua thân Báu, em canh thật đúng cho cặc Báu chỉa ngay cửa mình. Ngồi xuống – Đưa hết giấc mơ vàng vào người em. Những bản nhạc Báu hát. Những tiếng đàn huyền ảo Báu đàn. Hiện lên, như cơn lũ mùa đông, ngập nước hết thân em. Lụt lội một mối tình vĩ đại – Lung linh những tia chớp từ nguồn, những cơn mưa dầm nặng hạt, xối xuống, làm ướt hết tuổi 12 của hoa soan đỏ thắm, của những cánh bướm chập chờn thần thoại. Em ngước mặt, nhắm mắt, nghe từng tế bào dựng ngược vì cơn sướng chưa tửng đến trong đời.
Không còn nghe ai, trong hai đứa, dậy lên tiếng rên thống thiết. Vì nụ hôn nồng, ngây ngất, làm dính sát hai thân hình đã rình rập nhau suốt hơn một năm tình ái bằng những mãnh thư tình mà diện tích chỉ nhỏ hơn bàn tay. Những thửa ruộng hoang khô cằn của Báu và em đang tràn ngập nước. Lúa trổ dòng đòng – Thuyền nan chập chềnh nhẹ lướt. Em, cứ thế, như nữ kiệt sải ngựa, phi nước đại. Một tiếng, hai tiếng, rồi ba. ở dưới, Báu thỏa thuê, mệt nhoài, rời rã không biết bao nhiêu lần? Riêng em, quên hết đường về – Quên hết những con phố vắng người, chiều 29 Tết, dang rộ lên tiếng pháo – Tiếng pháo khai phá đời con gái của em đang hưởng trọn những huy hoàng của người lớn, ìân đầu tiên trong căn gác của ông thầy Tên Báu.
Lộc nghe xong, một chút ghen tương, một chút kích thích, một nui yêu thương, chàng với Uyển cũng đổ hết mưa lũ trên nệm giường suốt đêm đó, cho tới gà gáy canh ba – Rồi, truồng trần, ôm nhau ngủ, như lời Uyển hẹn lúc chặp tối…
Uyển mới chỉ thú tội với Lộc có một phần ba chuyện tình dục khi em lên 12 tuổi. Em dấu biệt chuyện liên hệ với ông Hiệu trưởng và thằng bán cà rem. Trong hai chị em, thì phải nói Khang là cô gái tương đối hìên lành hơn Uyển. Vì năm 12, dù Khang cũng bắt đầu mọc lông, có kinh, và bắt đầu thèm tình dục như Uyển, nhưng Khang chưa bao giờ táo bạo nghĩ đến chuyện dang díu với đàn ông. Em chỉ sờ mó chỗ kín phất phơ cho đã cơn thèm, chớ cũng chưa biết dùng chuối già, dưa leo, hay cà tím…
Ông Hiệu trưởng là người rất đẹp trai, có hàm râu con kiến. Nhưng chưa ai thấy ông mỉm cười một lần dù nói chuyện với các giáo sư. Bọn học trò đặt cho ông hỗn danh “Cọp rằn”. Người ta xầm xì: bởi ông không chịu lập gia đình nên tính tình trở nên khô cằn, khó chịu. Trong đám giáo sư hình như có hai cô giáo Luyến và Ngọc cũng “phải lòng” ông không ít. Thế nhưng, chưa có gì xảy ra vì chưa cô nào bạo miệng tấn công ông trước. Điều trái ngược, bọn học trò dù sợ khiếp ông, nhưng các nàng vẫn thầm mê ông dữ lắm, tuy không ai dám nói, ngoại trử Uyển…
Một bữa chìêu thứ sáu, giờ tan học- Uyển vờ ngồi lại sau hết, lật tập ra làm bài… xong kéo dài cho đến khi sân trưởng không còn ai. Em táo bạo xách cặp, tiến vào phòng Ông Hiệu trưởng mà không cần gõ cửa. Chưa một ai, kể cả giáo sư không dám làm chuyện bất lịch sự như thế.
– Thưa thầy, em có một chuyện riêng muốn nói – Uyển vờ khép nép, lễ độ, khiếp hãi, cho ra một cô bé “thơ ngây” chưa biết gì, mặc dầu em đã đến “tặng quà” cho thầy Báu có cả chục lần.
Ông Hiệu trưởng quắc mắt, sệ cặp kiếng can xuống nhìn cô bé:
– Chuyện riêng? là chuyện gì? Sao em không trình với cô giáo mà phải vào tận đây giữa lúc học sinh và cô thầy giáo đã tan hết?
– Dạ em nghĩ, chuyện thầm kín này cô giáo sẽ chẳng giải quyết được. Còn em chờ cho đến ngày thứ Sáu cuối tuần, và giờ tan học, là bới vì… Ông Hiệu trưởng mới có thì giờ lắng nghe hết tâm sự riêng tư của em! Một chuyện thầm kín quan trọng.
– Em ngồi vào ghế đi! Để thầy vặn thêm ngọn đèn.
– Thưa thầy, khỏi. Vì chuyện em sắp trình bày, không cần đèn sáng. Âm u thế này, có lẽ tiện hơn.
Ông Hiệu trưởng tên Trung, vừa nhớm đứng dậy, đã phải từ từ ngồi lại xuống ghế. Đầu óc ông hơi nghĩ mông lung – Ông chưa đoán được chuyện riêng tư của Uyển sắp nói thuộc loại nào? Nó có dính dáng đến vấn đề giáo dục của các thầy cô, hoặc đến vấn đề học vấn của em? Hoặc có ai đối xứ bất công với em? Thế nhưng, tại sao Uyển cần ánh đèn âm u? Ông lột cặp kiếng cận để trên bàn giấy, và bắt đầu hỏi:
– Dù là cuối tuần, nhưng công việc của thầy cũng bề bộn lắm. Trò có gì muốn nói, thì tóm gọn thật nhanh, được không?
Bé Uyển lại vờ nhìn quanh, rồi hỏi thật nhỏ:
– Thưa thầy giờ này có còn ai đến văn phòng này nữa không?
à ừm… thầy nghĩ là không? Tại sao? Có gì phải sợ?
Uyển không trả lời, mở cặp lấy ra một phong thư đựng một xấp hình giao cấu cua Nhật Bổn. Xấp hình này em đã lấy cắp tử tủ của mợ Thoa do ông Thiếu Tá Vũ Hào bắt được ngoài phố Lê Lợi . Em đẩy xấp hình đến trước mặt thầy, nói:
Nhờ thầy xem giùm, đây là loại hình gì mà nó đã làm em mất ăn mất ngủ cả tháng trời nay.
Ông Hiệu trưởng cũng vờ giả tỉnh cầm xấp hình sáu chục tấm lên, dựa lưng vào ghế – Không phải xem lướt qua. Mà có tấm ông đã nhìn kỹ cả vài phút. Bé Uyển “bắt mạch” con “cọp rằn” bằng cách nhìn phản ứng trên mặt thầy… Lúc
đầu da mặt thầy chỉ hường hường. Sau đó chuyển qua màu đỏ say rượu. Cuối cùng, mắt thầy cũng đỏ theo như người say rượu mạnh.
– Năm nay em bao nhiêu tuổi há?
– Thưa thầy… gần 13 – Dạ, hai tháng nữa là sinh nhật của em.
– Tuổi đó mà xem loại hình khiêu gợi này là không hợp. Ngay như thầy đã là người lớn, cũng chưa bao giờ. ở đâu em có. – Thưa, một bữa em về nhà soạn bài ra học, bỗng thấy xấp đó nằm chình ình trong tập. Không biết ai cố ý bỏ vào???
– Em có dưa ba má, anh chị, hay bạn bè xem chưa?
– Dạ… thưa thầy… em không dám, vì sợ bị tịch thu…
– Sao hồi nãy em bảo nó làm em mất ăn mất ngủ cả tháng, rồi còn sợ bị tịch thu? Nếu ba má tịch thu là phải chớ!
– Dạ… tại vì… em muốn mất ăn mất ngủ! Thế mới lạ chớ.
– Em nói gì, thầy hoàn toàn không hiểu. Em lặp lại đượe không?
– Dạ bởi vì ban đêm, học bài xong, em vào giường, chong ngọn đèn nhỏ, một mình, lật từng tấm ra xem… thú vị lắm…
– Xem xong thì ngủ. Tại sao em phải mất ngủ?
Thầy Hiệu trưởng đã có gian ý! Hồi nãy ông hỏi “Em có đưa ba má, anh chị hay bạn bè xem chưa? là bởi vì ông muốn biết, chuyện này, ngoài bé Uyển có ai biết nữa không? Bây giở ông lại hỏi thêm: “Xem xong thì ngủ. Tại sao em phải mất ngủ?” – Ông muốn khai thác một sự thật thầm kín, nếu bé Uyển dám khai. Cô bé diễn xuất tuyệt hay. Em vờ nhìn ra ngoài, nhìn trong kia văn phòng dù ông Hiệu trưởng đã trấn an lúc nãy là sẽ chẳng có ai đến giờ này! – Xong em nhỏ giọng:
– Tại sao em phải mất ngủ hả? Đó, đó là điều em dám bạo gan đến đây gặp ông giờ này, để nhờ ông giải đáp. Lần đầu, ngồi ở bàn học, xem những tấm hình “quái đảng” “kỳ dị” đó, em… em… chưa có một ý thức gì hết. Lần thứ hai nghĩa là khi đã ăn xong cơm tối, tắm rửa, học bài xong, em lại mang lên giường xem lần nữa. Đâu, thầy cho em mượn lại xấp hình, để em chọn ra hai tấm – Hai tấm này làm em mất ngủ… Đây! Một, hai, thầy xem đi.
Thầy Trung cầm xem. Không biết thầy có thấy gì đặc biệt khi nhìn anh chàng có hàm râu con kiến đang thè lưỡi liếm lồn cô gái. Tấm khác, cũng anh chàng đó, đứng ểnh đít, cầm con cặc tổ chảng, dí vào mồm một cô gái khác.
Thầy Trung lắc đầu, mắt nhìn hình, mồm trả lời:
– Không – Thầy có thấy gì đặc biệt đâu?
Bé Uyển “thơ ngây” hỏi:
– Thầy không thấy người đàn ông đó giống hệt thầy hả?