Hai bàn chân cô bé đã tụt hẳn cái quần màu xám của lão già xuống, xong kẹp khúc gân to sụ của lão mà xụt, trong khi lão chăm chỉ bú lồn vô cùng nghệ thuật…
Gió mát dưới rẫy bắp thổi lên. Mấy lá tranh ở líp cửa cổ bay phe phẩy theo. Vài con chim sẻ kêu rm rít trên mái chòi. Còn thì hoàn toàn yên tịnh – Cái yên tịnh quê mùa, Cái u tịch của rẫy bắp mìên cao, làm tiếng rên nồng nàn lãng mạn của cô bé nổi bật lên – Hai bàn chân cô bé thế lồn – Cái lưỡi lão chủ rẫy thế cặc. Hai bên đang đưa hồn nhau lên mãi tận thiên đàng – Cô bé đã tự cổi luôn chiếc áo – Thế là cả hai đã trần truồng – Mới nhìn, giống như cảnh một người lớn cưỡng bức trẻ con. Không ai ngờ chính cô bé đã hai tay mời lão già cùng em hưởng lạc. Cô bé đòi:
– Bỏ quý vật của đại nhơn vào trong em đi. Nhịn không nổi nữa, Đại nhơn ơi? Nhanh lên, em chờ.
Hai chân cô bé chàng hãng rộng ra, đưa lên không trung. Lão già cầm con cặc to như quả chuối già, đưa vào miệng lồn đã được hai tay cô bé banh rộng. Lão cầm đầu cặc khuấy tròn. Cô bé la như gà bị cắt huyết. Mông đít em liên tục . hẩy lên. Lão nhấn dần khúc gân cứng ngắt vào thêm. Dâm không tả nổi. Chính đoạn phim này đã bắt con Uyển trên giường vực thằng Lộc lên, bắt Lộc cũng nhét cặc vào đụ rung giường, rout gối, rớt mềm.
Tay lão già vẫn chống trên bàn. Nhưng con cặc lão thì đã vào gọn, ngọt xớt trong lồn cô bé, bắt đầu đụ như trời long, đất lỡ. Đạo diễn quay .. đại ảnh con cặc đang nắc vào lồn con nít. Không khán giả nào, bất kể giầ, trẻ, bé, lớn, có thể chịu nổi phân đoạn dâm đáo để này. Nếu không có người yêu bên cạnh, họ cũng tự làm, sao cho ra một cái, nếu không, nước khí trong người sẽ xì ra lỗ mũi, lỗ tai. Đã vậy, đạo diễn còn quay thêm những hình ảnh như khuôn mặt non choẹt cô bé đang diễn nổi khoái lạc cùng độ. Những ngón tay cô bám, ngắt sâu bả vai lão già – Hai chân em đánh xuống vai lão nghe bem bép. Không gì dâm hơn cảnh đó.
Đang đụ ngon lành, con Uyển hỏi thằng Lộc rất thơ ngây:
– Bộ cảnh trong phim là người thật hả anh Lộc?
– Bộ em tưởng là người giả à?
– Nếu thật, thì em nghĩ cô diễn viên đó phải già hơn 11 tuổi.
– Hồi đầu anh cũng nghĩ như em. Nhưng xem nhìêu ìân, anh để ý: mu lồn, đỏ hồng của gái mới lớn. Còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng anh nhớ, hình như em có nói với anh là năm ll tuổi, em đã bắt đầu mọc lông, và có kinh? và biết thèm tình dục?
– Điều đó đúng, em không chối. Nhưng… chịu cho một con cặc to như vậy vào đụ, chắc em không dám, vào năm đó? Năm đó, em chỉ bắt chước con Tâm của tiểu thuyết “Hai chị am Cúc, mua cái bú tý, nhét vào, cho đỡ thèm… Mãi đến năm 12, thấy cái bú tý nhỏ, mềm, và ngắn quá – Em đã nghe lời con bạn, bẻ lén trái chuối dưới tủ lạnh – Lần đầu tiên đụ trái chuối và trí óc em nghĩ tới thầy Báu? Thầy Hiệu trưởng, thằng bán cà rem?
Đây là ìân thứ hai Lộc nghe cô bé Uyển nhắc đến tên những nhân vậy này. Lộc lại ghen ghen, nên hỏi:
– Em có thể nói thật, là đã bao giờ… hẹn hò với những người mà em vửa kể tên không? Anh thích nghe. Nói đi cưng!
– Hỏi làm chi kỹ vậy? Bộ ghen hả?
– Không phải là ghen. Nhưng anh nghi, chắc đã có ít nhất một ìân, em… em… có không? Nói thật đi? Vừa đụ vửa nghe em thú tội, sướng lắm chớ không phải chơi đâu?
– Nắc em mạnh đi, rồi em kể cho nghe. Mạnh nữa anh ơi!
Hai tay Lộc bợ đít bế Uyển lên, rồi nắc ào ào – Uyển kể:
– Nghe rồi bỏ qua, hổng có ghen bậy à nhen! Có, anh! Em với thầy Báu? Nhớ đừng nói cho ai nghe, chết em? Hồi năm em 12 tuổi. Lông lồn mọc đã dài. Phần đã nhiều ìân em lén xem anh tắm, phần, cái bú tý không còn hấp dẫn nữa. Mà
đụ chuối hay dưa leo thì cũng sướng – Nhưng nó không thật – Nhứt là em muốn được ai bú lồn!!! Bạn em nó nói: chỉ cẩn được ai bú lồn thôi, không cần chơi cũng sướng chết người. Tại anh không để ý – Chớ hồi đó, thỉnh thoảng em tới phòng anh, nhảy lên giường, làm bộ thơ ngây nắm tay anh, ôm anh… mà anh khờ thấy mồ. Người ta sẵn sàng cho mà anh không dám ăn? Cù lần thì thôi chớ!
– Trời ơi, đâu phải anh cù ìân – Nhưng đầu óc anh không nghĩ là em đã sẵn sàng. Và, nếu anh buông lời dụ khị, biết thân thể em có chịu được con cu lớn của anh không?
– Không chịu được, ai mò tới phòng anh làm chi. Hồi đó là em đã bắt đầu chơi chuối mỗi tuần vài ìân rồi đó cù ìân ạ. Có khi, nguyên ngày thứ Bảy, em cổi truồng đắp mềm, mà trong lồn thì luôn luôn có sẵn quả dưa leo, to bằng cặc anh?
Lộc ngừng nắc, chắc lưỡi, tiếc hùi hụi:
– Ừm, anh cù lần thiệt? Hèn chi có bửa anh thấy: hễ em bước vô phòng anh, là tay em khóa cửa, và giọng nói nhỏ hơn? Té ra là vậy? Ngu thiệt? Nhưng, hồi đó… nếu anh thả lời ong bướm ra rủ em. Em có dám cho không?
Lại cù lần nữa? Thôi đừng hỏi, bực mình lắm ông anh? Hồi đó chẳng lẽ, nửa đêm, em mò qua, sờ mó cặc anh, hôn môi anh, bắt anh bú ìôn, rồi cho đụ cho đỡ thèm… Bởi vì, hể nhắm mắt là em nghĩ tới anh tắm; nghĩ tới con cặc dài thòng to tổ bố. Bất nhơn, mu lồn em nó ngứa sảng luôn. Gãi không đã – Chơi dưa cũng không ăn thua gì. Chỉ mong có cặc thiệt của anh để vô, may ra.
Em hồi hộp gõ cửa. Thầy mở hé nhìn ra, vô cùng ngạc nhiên – Thầy không bao giờ ngờ em dạn đến như vậy:
– Có chuyện gì gấp mà… Uyển đến bất ngờ thế? Thầy chào em, rồi mở cửa, đưa tay mời em vào Thầy còn rất trẻ, khoảng 22 hay 23 gì đó. Độc thân – Đàn rất hay. Hát giỏi.
– Thưa… em có chút quà – Xin thầy vui lòngnhận, em nói.
Thầy lúng túng như cậu học trò mới biết yêu, quên cả mời em ngồi. Tay thầy cầm gói quà, mà mắt nhìn lơ lửng ở đâu. Không dám nhìn em, rồi chạy lại tủ lạnh, thầy lấy hai lon nước, nói thật nhỏ, mời em:
– Cám ơn Uyển về gói quà. Thầy độc thân nên không người pha trà. Mời Uyển uống đỡ lon Coca. Trời lạnh, sao Uyển ăn mặc sơ sài vậy. Không lạnh à.
– Dạ lạnh chớ. Nhưng, em nghĩ, đến phòng thầy, chắc sẽ ấm!
Em nói câu đó thật lã lơi, mời gọi, và liếc thấy thầy càng lúng túng hơn. Em tưởng thầy sợ có ai đến, hay đang chờ ai:
– Chắc thầy sắp có khách? Hay là, em xin phép về vậy…
– À, không – Không có ai đến đâu. Nhưng hình như cánh cửa chưa được khóa… Sợ… có ai bất thình lình đến, hơi bất tiện…
Em tự động lại khóa trái cánh cửa. Em làm vậy bởi vì, tại sao tự nhiên thầy Báu lại sợ ai đến bất thình lình? Học trò đến kỉnh quà cho thầy là thường. Sao lại phải sợ? Khóa xong cánh cửa, em đứng xoáy mặt lại phía thầy, nhìn trân trối. Hình như thầy cố tình xê dịch, đứng sau cái lưng ghế để che cái gì, bí mật lắmt Em mặc kệ, hỏi thầy:
– Thầy cho em mượn một cái áo sơ mi thay – Mặc áo dài em không dám ngồi, sợ nhăn – Khi em về, mẹ sẽ nghi…
Thầy vội vã đến mở tủ, sơ ý cho em thấy vật thầy muốn che sau lưng ghế chính là khúc dương vật đang chòi lên, đội một đống trong quần. Lấy áo xong, thầy cầm đến đưa em chỉ bằng một tay – Tay kia đè “thằng nhỏ” xuống. Rồi thầy trở lại đứng sau ghế. Em tự nhiên, và cố ý cổi chiếc áo dài bông vắt qua thành ghế, để lộ bộ ngực nhỏ, có bọc xú chiêng ra trong khoảng khắc, cho thầy nhìn thấy. Thầy đứng chết trân như Từ Hải chết trên thành. Đôi mắt thầy dại khờ, rồi giật mình,
khi em hỏi:
– Thầy thầy có dư cái quần ngủ nào không, cho em mượn luôn?
Em chơi ác, hỏi câu đó bởi biết, làm sao thầy có đến hai bộ đồ ngủ – Em nằng nặc đòi phải có cái quần ngủ để thay. Thầy nói nhỏ:
– Anh, ủa quên, thầy chỉ có cái này đang mặc. Nhưng nếu em muốn, thầy vẫn cổi ra cho Uyển mượn.