Bây giờ, tối nay, Sảnh đang thỏa nguyện ôm nút lưỡi một bà già bầng tuổi mẹ nó. Lòng Sảnh không những thỏa mãn dục tình, mà phần chính là được thơ thới thoát khỏi vòng vây hãm của sự thèm khát xác thịt, suýt chút nữa nó đã làm một chuyện vô luân lý…
Bà Vân, mẹ Hạnh đang tha thiết ôm hôn Sảnh, cậu con trai, bé mới 17, sau hai năm bà nằm không, với nỗi thèm da diết một người đàn ông.
Chân bà bỗng gác qua hai bắp vế Sảnh. Làm như bà sợ Sảnh sẽ gỡ bà ra rồi chạy mất. Tay bà tự động cổi hết nút áo ra cho Sảnh nhìn hàng họ của bà :
Bà Vân bảo Sảnh:
– Sảnh nhìn vú em đi.
Thằng Sảnh rời môi bà, cúi đầu ngoạm ngay một đầu vú mà nút mạnh. Quái dị, hình ảnh lõa lồ của bà Khởi vẫn lờn vờn trong đầu óc Sảnh. Rõ ràng Sảnh đến đây là để chạy trốn sự khiêu khích, mời mọc, dẫu vô tình của bà Khởi, mà sao nó vẫn không xua đuổi được hoàn toàn.
Sảnh cúi đầu vào vú bà Vân bú ngất ngư, tay thì bóp mạnh, mắt mở trừng trừng, cố tận hưởng cho hết cặp đào to vừa phải của bà Vân. Nó điên cuồng thoa tay vào chỗ háng của bà, và nghe lông lồn bên trong khua xào xạc. Sảnh như con trâu điên làm đủ mọi động tác để không còn nhớ những gì trước đây đã xảy ra cách phòng nó có hai thước. Bà Vân lại tưởng Sảnh muốn sờ lồn bà.
Bà xoay người lại, tuột luôn cái quần lãnh đen. Chòm lông lồn sừng lên rậm rạp. Hơi thở Sảnh mạnh hơn, đứt quãng:
– Vân ơi! Sao em biết ý Sảnh mà chiều đúng quá vậy? Anh ẩm Vân vô phòng em nhen?
Bà Vân gật đầu. Sảnh đặt bà nằm ngửa ra, lột áo, để bà trần truồng. Rồi Sảnh chống tay ngắm, nó cố quay phim hết: cái đẹp, cái hấp dẫn này để xua đuổi cái hấp dẫn ở nhà nó. Trông Sảnh thật tội nghiệp. Cử chỉ của Sảnh vẫn còn lúng túng, ngỡ ngàng làm sao. Không phải nó mắc cở mà vì trí óc còn đang bị phân tâm bởi một hình ảnh, mà chỉ có Sảnh mới biết được…
Bà Vân hoàn toàn không để ý gì hết. Bà chỉ nghĩ cậu bé Sảnh mới lớn lên, gặp của lạ thì hăng say như sư tử gặp mồi ngon. Bà chồm dậy, cổi áo quần cho Sảnh, rồi vật Sảnh nằm xuống trên người bà, hôn nồng nàn:
Sảnh yêu cầu bà Vân:
– Vân phải cho Sảnh bú lồn ngay lập tức.
Bà ôm cứng Sảnh lại, nói với giọng nhõng nhẽo:
– Không Em không cho đâu. Anh phải nằm trên mình em một lát. Cho em nhìn khuôn mặt anh. Cho em đỡ thèm da thịt đàn ông. Và nếu bú, thì em xin anh cho em bú cặc của anh trước.
Sảnh chịu không nổi nữa, vùng dậy, nhảy xuống đất banh hai đùi bà Vân rộng ra, rồi chúi đầu vào mà táp, ngoạm, bú nhưheo đói ăn cám. Sảnh hành động như một tên thổ phỉ. Nó đã quên hết bài bản mà Hạnh đã dạy:
– Phải trân quý êm đềm khoan thai mà bú cửa mình của đàn bà. Phải gợi cho họ thèm chảy nước miếng. Và để cho chính tay họ nhấn đầu mình vào. Chính họ bảo cho mình biết lúc nào thì mình phải ào ạt tấn công.
Thực ra không phải Sảnh quên. Nó hùng hục bú bà Vân như thế là cố tình xua đuổi hình ảnh và những cám dỗ vô luân đang chập chờn trong đầu óc nó.
Bà Vân thì hoàn toàn không biết những suy nghĩ đó trong đầu óc Sảnh. Bà cứ tưởng ngựa non háu đá nên cứ nằm phành hai cái đùi ra mà tận hưởng để cho thằng bé con cứ tha hồ mà húc, bú liên miên.
Nhà chẳng có ai, nên bà Vân tha hồ la, tha hồ gào thét. Cả khuôn mặt của Sảnh bây giờ đã loang đầy nước lồn của bà Vân. Sảnh đang điên thật sự. Sảnh đã cơn thèm, say sưa túy lúy với thân hình tròn trịa trắng hồng, đẹp phơi phới của bà Vân. Bỗng nhiên, Sảnh hỏi:
– Có phải em tên là Vân không?
– Phải. Tại sao?
– Ừ, Sảnh hỏi để biết chắc mình không đụ lầm một người khác.
– Bộ anh thấy em giống ai lắm hả?
Thằng Sảnh cười giả lả. Vì nó biết nó đang lên cơn điên. Điên quá, đến độ nhìn gà hóa quốc. Bú lồn say sưa xong, thằng Sảnh nằm truởn lên người bà Vân bưng mặt bà nhìn đắm đuối thật lâu một lần nữa. Rồi Sảnh cầm cặc đút ngay vô lồn bà Vân bắt đầu đụ tàn canh gió lốc. Đụ như mưa bão trên rừng. Đụ như sóng dập gềnh đá. Sảnh đổ hết sức trai vào trận đụ chứa chan ngút ngàn dục vọng.
Bà Vân co hai chân đưa cao lên không trung. Hai tay bà ôm chặt vai Sảnh. Đầu tóc xỏa dài xuống chiếu. Mồ hôi trên người bà vã ra như mưa bụi dính vào. Mồm há hốc ra mà la. Bà la dữ tợn như heo bị thọc huyết.
Chưa có ai đụ bà dã man, tàn bạo như thế này bao giờ. Đầu óc bà quay cuồng theo với cái sướng đầy khoái cảm xác thịt, nên không có phút nào bà có thể tự hỏi vì sao mà Sảnh mở màn bằng một chiến dịch đánh phủ đầu kinh khiếp đến như thế. Rồi bà ngước cổ lên gào to:
– Mình ơi! Cưng ơi. Em đang ra đó mình ơi! Đừng chê em nhen. Cả hai năm rồi mới được đụ, nên em… ra nữa… đó… mình ơi!
Sảnh vừa thở vửa nắc. Mắt Sảnh vẫn mở thao láo nhìn gương mặt bà Vân. Nó nghe bà đang ra, mà không làm sao ngưng đụ được. Sảnh còn cho hai bàn tay lòn xuống bợ đít bà Vân lên cho sát mà nắc. Rồi Sảnh sàng, xay lúa. Bà Vân phục Sảnh quá sức. Trên nửa tiếng đồng hồ rồi mà nhịp nấc của Sảnh vẫn còn hung hãn, say đắm. Thỉnh thoảng Sảnh lại hỏi:
– Có phải em là Vân không?
Sảnh thơ ngây sợ chính hắn là Hoạch, hoặc bà Vân là bà Khởi. Sảnh mê man lồng lộn giữa thực và mộng. Ký ức suốt ba năm sống cạnh bà mẹ dâm đãng, sự dằn co giữa đạo đức và luân lý cùng sự thèm khát xác thịt bất Sảnh phải dè chừng.