Con cặc của Sảnh cũng thuộc loại khá lớn. Nó nằm ngoẻo qua một bên một cách thật dễ thương, làm bà Khởi chợt rung động một nỗi niềm gì đó rất khó tả, y hệt lúc đầu tiên bà thấy gió ngoài vàm sông thổi vào, khiến cái quần đùi của Hoạch ôm sát con cặc.
Biết Sảnh đang ngủ mê, bà đứng đó thật lâu nhìn con cặc Sảnh không chớp mắt, mà tim bà thì đánh trống cơm. Để ý, bà còn thấy có cái gì như chất hồ lỏng rơi vươn vải trên đám lông dái, và bắp vế của nó. Bà đoán biết đêm qua Sảnh đã thủ dâm. Bà Khởi cúi xuống quẹt một tí trên đầu ngón tay, mang xuống bếp xem kỹ, thì đúng đó là chất tinh trùng. Rồi không hiểu nghĩ sao, bà đưa đầu ngón tay đó vô mom nút sạch…
Bà Khởi sửa soạn đồ đạt, gây tiếng động, nên Sảnh thức giấc. Nó mặc quần vào rồi xuống bếp đánh răng, súc miệng, rủa mặt.
Bà Khởi hỏi Sảnh:
– Sao bữa nay con dậy trể vậy?
– Dạ, bị… hồi hôm… nằm đọc cuốn Tam Quốc Chí miết tới gần một giờ sáng mới nhắm mắt… nên ngủ quên.
Bà Khởi cười mim mím. Bà biết chấc đêm hồi hôm, thằng con đã lén xem bà đụ thằng Hoạch, rồi nứng cặc quá, chịu không nổi nên đã thủ dâm cho đỡ thèm, mà còn làm bộ nói coi Tam Quốc Chí. Bà hỏi thằng Sảnh thêm một câu:
– Coi Tam Quốc Chí thì mắc gì con phải cởi truồng bò ra hành lang mà ngủ? Đã vậy còn bày đặt làm cho thằng nhỏ mày ói hồ, ói cháo ra tùm lum!
Sảnh giật mình. Bà già nói trúng phóc. Bà Khởi nói tiếp:
– À, thôi mẹ hiểu rồi. Cái hồi Châu Do gặp Trương Phi, bị Tnlơng Phi đâm cho một giáo, hộc nước cháo ra chớ gì?
Rồi bà cười rũ nlợi khi thấy thằng Sảnh ngồi đực mặt ra. Bỗng nhớ tới những đoạn làm tình hấp dẫn đêm qua giữa mẹ nó và thằng Hoạch, Sảnh phát hỏi mẹ nó:
– Mẹ à. Như con vầy, có người tình lớn tuổi hơn được không?
– Tại sao? Con gái ở Gò Ô Môi này thiếu gì, không chịu ưng mà bày đặt thích người lớn tuổi?
– Ậy. Mỗi người một ý thích mà mẹ. Con thì khoái lớn tuổi.
– Mà lớn hơn con là lớn bao nhiêu?
– Cỡ bằng mẹ vậy được không?
Bà Khởi quắt mắt nhìn thằng Sảnh rồi la nó:
– Ý đừng à. Mầy lấy cái thứ đó dẫn đi đâu thì đi dẫn về đây là tao đuổi cổ à. Mẹ không bằng lòng đâu.
Sảnh cười cười nhìn xuống bến kinh và nói tiếp:
– Mà con lỡ thương họ rồi, làm sao.
– Thương gì bất nhơn vậy nà. Một già một trẻ coi sao được.
– Chớ đêm hồi hôm thằng Châu Do trẻ măng. Trẻ hơn con. Nó cầm cây thương đâ m thằng Trương Phi, râu ria xồm xoàm, mà tuổi thì đáng mẹ nó, ủa quên, đáng cha nó. Con coi cũng hấp dẫn, khiêu gợi quá đi chớ. Bị vậy thằng con của con nó mới… ói ra hồ, ọc ra cháo…
Bà Khởi biết Sảnh đang chọc bà nên nói giả lả:
– Mầy quá lắm rồi đó nghe Sảnh. Tới mẹ mày, mày cũng không chừa. Thôi thì mày muốn gì đó thì muốn, tùy ý, mẹ không có cấm.
Nghe nói chuyện ồn ào dưới bếp, thằng Hoạch thức giấc đi xuống góp vui:
– Cái gì? Cái gì mà Châu Do với Trương Phi đây hả dì?
– Ời nó nói cái tưồng cải lương nó coi hồi hôm đó mà.
Bà Khởi đỡ lời ngay, và giới thiệu với Sảnh:
– Đây là Hoạch con trai của dì Hai của con. Còn đây là Sảnh, con trai của em, ủa quên, của dì. Già rồi nên tui hay nói liệu quá. Sảnh ngồi bó gối trên tấm phản ngựa nhìn mẹ, rồi nhìn Hoạch. Nó hoàn toàn không mở miệng mà chỉ cười cười khó hiểu. Nếu trước kia, hồi chưa được Hạnh cải tạo, gặp cảnh này, chắc Sảnh đã
um sùm phản đối. Nhưng bây giờ thì nó hiểu câu Hạnh nói:
– Tạo hóa đã bất công, khi bang cho người đàn bà một sự đòi hỏi sinh lý lớn hơn khả năng cung ứng của người đàn ông.