Chợt thấy mấy hàng dừa xiêm của ai trồng sai trái quá chừng bên cạnh con lạch nhỏ, Hoạch nói với bà Khởi:
– Để con lách xuồng vô lạch nhỏ này, trèo lên hái hai trái dừa xiêm, chặt ra mình uống đỡ khát, nghĩ mệt chút rồi chèo về cũng được nghe dì.
Thằng Hoạch đã nói lên tất cả những gì bà Khởi mong ước trong lòng. Bà muốn ngừng chiếc xuồng, cột lại một nơi nào đó, kín đáo, hữu tình, để bà với Hoạch nói chuyện, rồi…
Rồi chắc sẽ có chuyện xảy ra như bà với Lộc trước đây Hoạch cắm sào, cột xuồng lại. Nhảy phóc một cái lên bờ, Hoạch thoăn thoắt như con sóc leo lên tận đọt cây dừa xiêm, bẻ một buồng nhỏ năm sáu trái, liệng xuống nước. Rồi nó lại trèo xuống phóng xuống nước lôi buồng dừa lên. Khi Hoạch trèo lên bà Khởi mới để ý. Nhờ ướt nước làm cái quần đùi của nó dính sát vào đùi, bà Khởi thấy rõ ràng hình thù cái con cặc to chần dần của Hoạch.
Thằng nhỏ, không biết vô tình hay cố ý, cứ đứng tỉnh bơ để phô tnlơng cái của quý. Mỗi lần nó đưa dao chặt một nhát trên trái dừa, là con cặc nó rung theo. Bà Khởi nuốt nước miếng. Sự thèm khát xác thịt trong người bà đang trổi dậy ghê gớm. Hoạch đưa cho bà một trái. Bà uống nước dừa mà mắt cứ dính sát chỏm nhọn nơi quần đùi của Hoạch. Hoạch biết, nhưng cứ giả lơ, vờ hỏi:
– Mát không dì? Mệt mà làm một trái, đã quá há dì?
Một lát sau, không nghe bà Khởi trả lời, Hoạch hỏi nữa:
– Dừa xiêm uống đã quá phải không dì?
Bà giật mình gật đầu. Vì bà đang mãi mê ngắm con cặc của Hoạch. Rồi hình như muốn nhìn cho rõ bảo vật đó, bà bảo Hoạch:
– Con mặc quần ướt vậy bịnh chết.
– Chớ có quần đâu mà thay.
Thì cổi ra đưa dì vắt cho ráo, rồi mặc lại… Hoạch để trái dửa đang uống dở xuống khoang xuồng. Nhìn trước nhìn sau cho ra cái điều cẩn thận, rồi nó tuột nhẹ chiếc quần đùi xuống. Con cặc ngổ ngáo bung lên, đưa cái đầu to như đầu rắn hổ mang. Lông dái thì thưa thớt. Trên người của Hoạch chỉ còn chiếc áo sơ mi. Bất giác bà Khởi nói:
– Quá trời quá đất vậy hèn chi.
Thằng Hoạch biết bà dì khen con cặc của nó, mà nó cứ làm bộ thơ ngây:
– Dì khen nước dừa xiêm hả?
Bà Khởi không trả lời, mà mắt đăm đăm nhìn con cặc của thằng Hoạch, lưỡi thì liếm vội đôi môi một cái. Bà vói tay lấy cái quần đùi của Hoạch vắt khô mà mất không rời khúc gân to thần sầu. Hoạch đứng ôm trái dừa uống với dáng điệu tỉnh bơ như anh bán hàng trưng hàng ngoài chợ. Con cặc của Hoạch quả tình to thật. Nó đang ngúc ngoắc, giật giật, màu trắng hồng, đầu quặp xuống, làm bà Khởi không sao ngừng chiêm ngưỡng, nói bâng quơ:
– Dừa xiêm nhỏ trái mà nước ngọt không chê hả Hoạch?
– Đó là nước. Để con chặt hai ra dì thưởng thức cái cơm dừa bên trong còn ngon ác nữa.
Bà hiểu ngụ ý câu nói của Hoạch, nên cười tủm tỉm:
– Để dì hong cái quần của con trên tàu dừa nước cho gió thổi khô chút, rồi hãy mặc, nghe Hoạch.
– Kệ nó đưa đây con mặc đại vô cũng được. Chớ đứng cởi truồng như vầy hoài, sợ… sợ…
– Sợ cái gì hả Hoạch?
– Dạ sợ dì bị đau mắt. Con thấy mắt dì đỏ rồi đó…
Tay bà vói hong cái quần đùi của Hoạch trên tàu dừa nước mà mặt thì đỏ gay, và đôi môi cười chúm chím:
– Quỷ nà. Tại trời nấng khó chịu, nên mắt dì đỏ đó chớ bộ. Mắc mớ gì con cổi truồng rồi dì đau mắt? Ta làm ơn hong quần cho, không biết ơn, còn bày đặt nói tầm bậy tầm bạ…
– Ậy nói tầm bậy vậy mà nó trúng tùm lum ra, mới kẹt…
Cái lạch thật kín đáo. Ai có chèo ghe đi ngoài kia cũng không cách gì nhìn thấy trong này. Với lại đã từng có kinh nghiệm đụ với Lộc nhiều lần ngoài kinh ngoài lạch, nên nếu không đủ kín, bà Khởi đã bảo Hoạch chèo đi tìm nơi khác.
– Hồi nãy con nói mấy bà lối xóm kêu con về nhà bắt con tuột quần cho mấy bả xem cặc, rồi họ làm gì nữa quên rồi há?
– Dạ… rồi bả cũng tuột quần của bả cho con bú lồn…
Dầu đã từng trải, lừng lẩy, bà Khởi cũng vờ ngây thơ:
– Hả? Bú lồn? Bú lồn là sao, con?
– Trời đất á. Dì đã có chồng có con mà cũng không biết bú lồn là gì à? Dì nói thiệt hay nói chơi vậy?
– Ối, ba thằng Sảnh hồi đó đâu có làm ba cái vụ đó Dì bán buôn ngoài chợ, nghe mấy chị bạn hàng hay chửi nhau “Đồ cái mặt bú lồn” mà dì chưa biết nó là cái gì đó cháu.
Bỗng thằng Hoạch tự nhiên nhỏ giọng:
– Dì muốn thử không?
– Thử cái gì cháu?
– Thì thử bú lồn.
– Lồn đâu đây mà bú.
– Lồn của dì đó.
– Rồi ai bú?
Thằng Hoạch thở ra ngao ngán. Nó thất vọng. Sao bà dì của nó lại ngây thơ đến như vậy. Nếu vậy sao bà còn bảo nó cổi truồng ra cho bà vắt quần khô nước. Rồi còn hỏi lại câu nó khai với bà ở trên bến? Hoạch hỏi gằng lại:
– Vậy chớ dì bắt con cởi truồng ra phơi cặc như vầy để làm chi vậy? Bộ dì tưởng con khoái đứng khơi khơi như vầy lắm hả?
– Thì để cho quần con khô rồi mặc vào rồi mình chèo tiếp về nhà…
– Chớ không phải dì muốn con phơi cặc ra cho dì ngắm hả?
Bà Khởi nhìn những miếng gỗ trong khoang ghe, im lặng. Thằng Hoạch hỏi khó bà quá. Dù nó hỏi đúng quá, bà cũng không dám gật đầu. Vì vai vế bà dì… Đột nhiên Hoạch ngồi chòm hổm đối diện với bà, cầm nhẹ tay bà.
Bây giờ thì thật gần, bà Khởi tận mắt nhìn khúc gân cương cứng, hình thù dữ dằn của Hoạch. Bà vẫn không hiểu sao tuổi còn nhỏ mà Hoạch lại được trời cho một của quý lạ lùng như thế. Hình như nó còn to hơn con cặc của chồng bà, to hơn của Lộc, to hơn cặc của bất cứ người đàn ông nào bà đã lang chạ trước đây. Thằng Hoạch lại hỏi nhỏ giọng hơn:
– Thiệt tình dì Ba không biết bú lồn ra sao hả?
Bà Khởi vẫn đỏ mặt im lặng, nhìn bầu trời đang rọi dưới nước, rồi lắc cái đầu nhè nhẹ. Bà lắc cho có lắc nhưng lòng thì đang mông lung với hàng vạn ý nghĩ dâm dật khác. Hoạch lại tưởng bà không thiết tha với mưu kế cả hai người đang bày ra, nên hắn vói tay, đòi lấy cái quần đùi đang hong trên tàu dừa nước mà mặc vào. Thì bà Khởi cầm tay hắn lại, nhìn trân trân vào mặt nó:
– Dì hiểu ý con hết. Mà con chẳng hiểu dì chút nào. Bộ tự nhiên dì muốn cho con lách xuồng vô con lạch này à. Bộ khi không dì ngồi đây ngắm con ở truồng à. Con phải hiểu là ở phái nữ, có những điều người ta không thể trắng trợn toa rập, đồng ý. Mà bên trong họ đã sẵn sàng. Có những lúc họ lắc đầu, hoặc phản đối bằng miệng, mà quả tim thì đã đồng lõa. Con đừng bắt dì phải dày dạn như một con đ…