Và Tư Đát đã bắt bà phải dùng miệng bú cặc suết hai tiếng đồng hồ cho Đát ra lúc sáu giờ sáng. Ăn uống qua loa, Đát chèo xuồng cho bà ra chợ. Trên đường, Đát lại tấp xuồng vào chỗ vắng, đụ thêm cho bà ra hai cái nữa. Đát đụ không cần đàn bà sướng. Đụ để thỏa mãn cho chính hắn trước. Vậy mà đàn bà ai cũng quỳ gối si mê và bái lạy Đát như thần. Bây giờ Tư Đát cũng đang làm như thế với Hạnh đây.
Mệt thì chỉ nằm bất động chừng 10 phút. Đến phút thứ 15 khi Đát vừa đụ, vừa bú vú, vừa hôn môi thì khoái lạc đã thức dậy, bắt buộc chị nào cũng phải nhập cuộc. Đỡ, hứng, nắc lên, rồi lại ra, ra như suối… Trong khi tàu Tư Đát vẫn chạy, không nhả khói. Chỉ nghiền nát đường rầy suốt một mạch, chẳng cần nghỉ ở một ga nào.
Đêm đó, sau khi được Tư Đát đụ cho ra cái thứ ba thì con Hạnh hoàn toàn tê liệt, nhập vào giấc ngủ lúc nào không biết. Trong mơ, Hạnh thấy mình bơi trong một cái hồ rộng thêng thang, có rất nhiều đàn ông ở truồng. Và người nào cũng thay phiên nhau tới đụ Hạnh. Lúc ba giờ thức dậy, Hạnh cũng còn thấy Tư Đát ôm mình nắc đều đặn. Nên Hạnh lại vào cuộc một lần nữa. Nhưng xin Đát phải cùng ra để nàng được yên ngủ một giấc cho thật ngon tới sáng.
Như mọi ngày, Sảnh lại lùa vịt đi ăn. Cột xuong xong, Sảnh thơ thẩn lên chòi, dịnh bụng sẽ nướng con vịt đêm qua ăn với mớ khoai luộc còn lại. Và mắt Sảnh hoa lên. Hai đầu gối run bần bật. Hai tay bưng mặt rồi vò tóc rối tung khi thấy Tư Đát nằm nghiêng trần truồng, úm con Hạnh cũng kkông một mảnh vải che thân, trong khi con cặc của Tư Đát vẫn còn nằm trong lồn Hạnh. Hai người ngủ vùi say nồng. Tiếng ngáy của cả hai vang vang đều đặn.
Như vậy là thế nào? Đầu óc Sảnh muốn vỡ tưng. Hình ảnh giọt nước mắt trên gương mặt sầu mộng của Hạnh chiều qua dưới bến đìa hãy còn rõ mồn một. Mặt Sảnh tái mét. Đôi mất mất ngủ đêm qua đã mất thần, bây giờ lại càng dại đi hơn nữa.
Sảnh tự hỏi phải thù ai đây? Với TưĐát chăng? Chắc không phải. Vì nếu Hạnh chung tình như đã diễn tả trong những giọt nước mắt, thì làm sao Tư Đát có thể đến đây? Vậy thì chỉ còn có Hạnh. Nhưng thân thể diễm tuyệt của Hạnh đang nằm dài ôm cứng ngắt Tư Đát ngủ say nồng.
Sảnh muốn quẹt diêm đốt cái chòi thiêu sống đôi gian phu dâm phụ. Nhưag nghĩ đến lao tù, Sảnh lại thôi Nó nhìn một lần nữa mái tóc đen huyền của Hạnh, cái lưag dài và mông đít tròn lẳn của Hạnh, rồi thờ thẩn bước thật chậm xuống bến đìa, ngồi phịch nơi bờ đất.
Sảnh nhìn giòng nước vô tri để ôn hết chuyện hải hùng đêm qua. Nó như người chết đuối, hơi thở nén lại. Hít vào không hết mà thở thở ra cũng chẳng xong. Người nó nhẹ tưng. Mới có hai ngày mà Sảnh đã chịu hai cơn động đất, đã đạp sập hết hy vọng, ước mơ.
Sảnh nhớ đến câu chị Hai Mừng nói:
– Chị thay thế Hạnh được không? Ngày mai chị sẽ ra đây săn sóc em, cơm nước cho em, rồi hai chị em mình lên chòi ôm nhau đụ suốt ngày.
Để quên đi hình ảnh dễ sợ trên chòi, Sảnh nhớ đến lời chị Hai đã dụ khị nó, xuống nước ôm nhau đụ suết buổi sáng. ừ nhỉ ! Tại sao mình lại không bồ với bà chị lớn tưổi như chị Hai cho khỏe. Cơm no bò cởi, được nuông chiều đủ thứ… không sợ phản bội.
Lòng Sảnh bỗng vui vui. Có thể Sảnh đang cố gượng vui thì đúng hơn. Vì nếu không, Sảnh sẽ làm một hành động nào đó ghê gớm lắm để trả thù người tình phụ bạc.
Đang ngồi buồn thẩn thờ như thế, Sảnh bỗng nghe hai bàn tay của ai bịt mất mình, cười khúc khích. Sảnh biết rõ tiếng cười đó là của Hạnh, nên cứ ngồi thừ ra đó mà không phản ứng gì cả. Sảnh lại nghe rõ lưag mình chạm vào da thịt trần truồng của Hạnh nữa.
– Giận em phảl không? Hả? Sao không nói gì hết vậy?
– Lạy em để anh yên. Anh không muốn bị lừa gạt lần nữa. Em lên chòi của anh ôm Tư Đát đụ tiếp tục đi. Anh chẳng có gì xứng đáng để em yêu đâu.
– Tư Đát xuống Vũng Tranh làm việc rồi. Chỉ còn có mỗi một mình em.
– Thì em theo luôn với Tư Đát xuống Vũng Tranh, nơi em từng đụ với thằng chả cả chục lần trước khi làm người tình của anh.
– Nói tầm khào nà. Làm gì tới cả chục lần. Mới có bảy… tám lần thôi chứ bộ. Mà em đụ cho vui chớ đâu có yêu ảnh.
Sảnh gỡ tay Hạnh ra quay lại. Con Hạnh trần truồng, đang ngồi chò hỏ, hai mép lồn banh ra cho Sảnh thấy toàn bộ bên trong giống hệt lúc Hạnh ngồi ăn khoai với nó trên chòi vịt. Hạnh ỏng ẹo cố thu hồn Sảnh, làm cho Sảnh quên đi nỗi bực tức hờn ghen. Hạnh thả một câu tình tức:
– Không thương em nữa phải không?
Thay vì cảm động ôm lấy Hạnh mà hôn, Sảnh dửng dưag, cõi lòng lạnh ngắc với nỗi sợ sẽ bị sụp hố một lần nữa. Nhưng nhan sắc và thân hình khêu gợi bốc lửa của Hạnh có sức hút vô cùng mãnh liệt Lại thêm giọng nói ngọt ngào:
– Thấy người ta cổi truồng như vầy mà hổng biết lấy áo quần mặc giùm cho người ta phải không? Người gì mà như cục đá . Vậy mà nói thương yêu người ta. Hỏng thương thì em đi…
Vừa lúc con Hạnh đứng hẳn lên, thì Sảnh khờ dại cầm tay níu lại. Sảnh nhìn thân hình con gái 16 tuổi của Hạnh mà lòng da diết một nỗi thèm sinh lý, một xót thương thay vì hờn ghen. Thôi rồi, con nhái Sảnh lại một lần nữa đang nằm ngay miệng của con rắn hổ mang Hạnh. Sảnh quên hết chiều qua Hạnh ôm Tư Đát nắc sầm sập dưới bến đìa. Quên hết sáng nay con cặc chần dần của Tư Đát nằm gọn trong lồn Hạnh khi cả hai ôm sát nhau trần truồng mà ngủ say.
Đứng trước mặt Sảnh bây giờ là một tòa thiên nhiên tỏa ra hằng ngàn sức hút. Đôi vú căng no tròn trỉnh. Cái eo nhỏ nhắn. Lỗ rún sâu với hàng lông măng móc mờ mờ chạy xuống tận chòm lông lồn đen thui dày rậm. Bộ đùi trắng ngần, dài, cao, săn cứng. Đôi bàn chân nhỏ nhắn, trắng phau. Còn gương mặt bao phủ bởi chùm tóc rối chưa chải buổi sáng…
Người anh hùng tên Sảnh bỗng nhỏ lại, khờ khạo trước một nữ hoàng đầy khêu gợi tên Hạnh.
Sảnh nắm tay con Hạnh đi từ từ lên chòi vịt. Đi được vài bước, Hạnh đứng lại, co một chân lên la đau:
– Trời ơi! Hổng chịu ẵm người ta để gai đâm vô chân đây nè…
Sảnh lại bế xốc Hạnh lên, ẵm nhẹ nhàng, đi thẳng lên chòi vịt. Vừa ngồi xuống, con Hạnh kéo Sảnh sát vào, ngửa mặt chờ…
Gã si tình lại chìm vào với mỹ nhân một cái hôn dài lê thê. Mọi việc xem như đã không xảy ra đêm qua. Thằng Sảnh yêu Hạnh thực tình. Chỉ có tình yêu cao độ và mù quán san bằng hết được cái lỗi lầm tày trời của Hạnh.