Cuối cùng cô bỗng nhắm nghiền mắt, mặt nhăn nhó, hai tay cố đảy thân thể tôi ra. Tôi biết rằng cô đang đạt cực điểm khoái cảm nên bắt đầu thả nổi cho mình xuất tinh. Cảm giác cực khoái kéo đến nhanh chóng, cu tôi giật giật, bắn tinh khí thật nhiều vào âm đạo cô Mỹ-Hạnh. Cô ôm chầm lấy tôi, tôi hôn cô nồng nàn. Sau đó chúng tôi trần truồng, da thịt kề cận, nằm bên nhau yên lặng hàng giờ, nghĩ đến ngày mai sẽ xa cách nghìn dặm. Trước khi về, tôi muốn cho cô mt kỷ niệm nhớ đời. Tôi dùng lưởi liếm nơi âm hạch cô rồi lại dùng tay xoa xoa, khi thành vòng tròn, khi kéo dài. Tôi làm cho cô lên đến cực khoái đúng 9 lần(con số hên cho tôi trước khi vượt biên) trong đêm đó.
Sau này, khi qua tới Mỹ, tôi có liên lạc được với chồng cô Mỹ-Hạnh thì biết là ông ta đang ở với mt bà nhỏ ở Texas. Tôi gửi thư liên lạc với cô Mỹ-Hạnh thì biết là cô đã mang thai sau đêm ân ái với tôi. Cô định đi phá nhưng khi nghe tin chồng đã có vợ khác thì lại đổi ý. Trong mấy năm sau đó, tôi phải vưà đi học, vưà đi cày cật lực để có tiền gửi về cho mẹ tôi và cho mẹ con cô Mỹ-Hạnh. Sau nàỵ cô đã có chồng khác cũng là thầy giáo. Lần về thăm Việt Nam gần đây, tôi có thăm cô Mỹ-Hạnh và con của tôi. Thằng nhỏ không biết tôi là ba của nó. Còn cô Mỹ-Hạnh vẫn xinh đẹp như xưa, thời gian không mải mai làm hao mòn nhan sắc cô. Cô vẫn còn đi dạy nơi trường cũ, sắp được lên làm hiệu phó.
Trước khi về Mỹ, dĩ nhiên là tôi không quên sắp đặt cho cô gặp tôi trên phòng hotel của tôi. Đó là lần thứ nhì và cũng là lần cuối tôi và cô Mỹ-Hạnh làm tình với nhau. Dĩ nhiên là lần này cô ngừa thai kỹ lưỡng để không có sự cố.
Vào một ngày cuối năm lớp 9, tôi lên đường xuống Rạch-Giá để đi vượt biên. Chuyến đi đổ bể vì bị mấy đứa “canh me” làm l bãi. Thay vì tìm cách trở về Sài-gòn, tôi được mẹ tôi nhắn tin bảo hãy qua Châu-Đốc ở trọ nhà Dì Thu-Hương để chuẩn bị đi chuyến sau. Dì Thu-Hương là em rut của mẹ tôi, năm đó Dì chừng 33 hay 34 tuổi. Hồi tôi còn bé, Dì có ghé nhà tôi chơi vài lần. Tôi nhớ là Dì rất ?Tây?, lúc nào cũng mặc mini-jupe, mang giày cao gót, lại là cựu nữ sinh Marie Curie nên hay chêm tiếng Tây trong lúc nói chuyện. Khoảng năm 1970 Dì theo vài người bạn qua Campuchia mở nhà hàng Tây, nghe nói cũng thành công lắm. Đến cuối năm 1974, thấy tình hình chính trị bên đó ln xn, Dì bán phần hùn rồi trở về Việt Nam, mua căn phố mở tiệm tạp hóa ở Châu-Đốc.
Gặp lại Dì, tôi thấy Dì vẫn không khác khi xưa. Dì nhỏ con, chỉ cao chừng 1m5, lại có thân mình dây thon gọn, nhưng đáng chú ý nhất là hai má lúm đồng tiền và có chiếc răng duyên nên Dì nhìn chỉ chừng ngoài 20. Dì lại biết cách chải tóc, chưng diện nên nhìn đầy nét hấp dẫn nữ tính, dễ bắt mắt những kẻ hiếu sắc. Bởi vậy mấy tay cán b tỉnh, huyện cứ lân la đến thăm Dì hoài. Dì cũng lợi dụng họ để xin giấy tờ đầu này, ưu tiên đầu nọ. Gặp tôi, Dì mở rng hai tay ôm chầm lấy tôi:
– Ôi chao. Cháu của Dì bây giờ lớn quá. Cao hơn cả Dì nữa rồi. Cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
– Dạ, cháu 15.
Theo kế hoạch của Dì, tôi phải ngày ngày đi giao dịch với mấy người Miên để học tiếng của họ cho thạo. Nhiều khi phải ăn cơm nhà họ, ngủ đêm ở nhà họ, quấn xà-rông, sống như người Miên.
Tôi cũng phải làm lụng dan nắng cho da đen lại và nhìn tướng tá cho lam lũ mt chút. Tôi ở Châu-Đốc với Dì cũng gần 8 tháng. Dì vẫn còn đc thân, tuy có mấy ông bồ nhưng không thật sự cặp với ai.
Cuối cùng, ngày lên đường mà chúng tôi khổ công chuẩn bị cũng đến. Lần này chúng tôi đi đường b. Hai dì cháu theo đám người đi buôn lậu vượt qua biên giới rồi quá giang đủ thứ xe tàu, từ xe bò, xe ba gác, ghe thuyền, đến xe đò, kể cả xe quân sự, xe tăng để đến Nông Pênh. Ở Nông Pênh, Dì Thu-Hương bắt liên lạc được với người dẫn đường trong tổ chức. Bước đầu xem như tạm êm xuôi.
Đoạn hai của chuyến đi mới là gay go và nguy hiểm vì phải đi qua những vùng giao tranh đầy mìn bẫy và đầy bọn du kích Khơ-me Đỏ và Khơ-me Xơ-rây. Nếu lọt vào tay Khơ-me Đỏ thì chúng có thể giết hết những người Duồn(Việt Nam), còn người Miên thì chúng đem đổi với Hồng Thập Tự Thái để lấy gạo. Bọn Khơ-Me Xơ-Rây thì thích hãm hiếp phụ nữ, lục soát để cướp vàng, nữ trang. Nếu chống cự thì chúng cũng giết thẳng tay. Vì vậy tôi và Dì Thu Hương phải cố gắng không để l rằng mình là ngườI Việt. Nếu bị tụi Khơ-me Xơ-Rây bắt, tụi nó nhiều đứa chơi bùa ngãi nên không dám đoạt vợ người ta, chỉ hiếp con gái đc thân. Khi rơi vào trường hợp này, Dì Thu-Hương sẽ nhận là vợ của tôi. Sau 8 tháng lao đng lam lũ, tôi đã nhìn già hẳn đi so với tuổi 16, râu tóc cũng đã mọc dài ra vì mấy ngày không cạo.