Marilyn cũng tạm thời chấp nhận, nàng bắt tay Hugh rồi trả lời:
– Cảm ơn! Tất cả trông chờ vào anh. Ủa, còn phụ tá của anh đâu?
– À! Joe đó hả? Anh ta tới liền. Kìa anh ta tới kìa!
Hugh vừa nói vừa chỉ tay về phía chàng trai đang tiến về phía hai người. Đó là một người khá trẻ, trạc tuổi Marilyn. Anh ta khá điển trai với cặp mắt nâu, mái tóc đen láy và thân hình cao ráo sáng sủa. Vừa gặp Marilyn, anh ta sững sờ. Marilyn vẫn chưa hiểu gì. Hugh giới thiệu hai người với nhau. Marilyn có một cảm giác khá lạ lùng với anh chàng Joe này. Lát sau, Hugh và Joe dẫn Marilyn vào một gian phòng khác với đầy đủ phông màn. Hugh lên tiếng:
– Ta bắt đầu thôi! Cô Marilyn cô à, ừ, à, ừ cô cởi ra đi chứ.
Hugh nói với vẻ khá ấp úng có lẽ vì việc đề nghị một phụ nữ đẹp cởi áo ra là khá tế nhị. Nhưng Marilyn hiểu và vô tư chấp nhận. Nàng không hề e thẹn gì cả mà bắt đầu cởi hết quần áo ra, kể cả phụ tùng, nàng quăng ra một bên rồi đứng yên đó. Nàng hấp dẫn quá, đẹp quá. Hugh trố mắt nhìn. Nhưng qua vài giây bối rối, Hugh cũng bắt đầu công việc. Joe đem ra một cái ghế. Marilyn ngồi lên đó, bắt đầu phô diễn các nét đẹp vốn có trên cơ thể mình. Đèn máy ảnh nhấp nháy liên tục, phông màn thay đổi liên tục, cả ba say sưa làm việc. Chỉ riêng mình Joe, anh vừa làm vừa để ý Marilyn rất nhiều dù cho Marilyn chẳng mảy may nhòm ngó tới chàng. Được một tiếng đồng hồ, Hugh dừng lại nói:
– Ấy chết! Hết phim rồi! hừm … hôm qua chưa chuẩn bị kĩ. À! cô Marilyn, cô mặc đồ vào rồi qua bên kia nghỉngơi một chút đi. Tôi đi mua phim một lát sẽ quay lại. Còn Joe, anh lấy ít nước cho cô Marilyn uống đi chứ.
Cả hai chàng trai lao vào công việc. Marilyn khoác tạm tấm áo che bớt người lại rồi ngồi chờ. Joe bước vào trước với ly nước lạnh trong tay. Marilyn cầm lấy rồi uống vài ngụm. Joe ngồi đối diện Marilyn mà nhìn nàng chăm chăm. Cái nhìn cứ như xoáy vào người nàng khiến Marilyn hơi khó chịu. Marilyn định đứng dậy bỏ đi thì Joe nhanh tay chụp lấy tay Marilyn. Marilyn la toáng lên:
– Quái! Anh làm cái gì vậy!
Joe ngập ngừng một lát rồi nói:
– Norma! Không nhìn ra tớ sao?
Marilyn ngạc nhiên vì sao chàng trai trẻ kia biết tên mình. Nàng nhìn anh ta cho kĩ. Marilyn thốt lên:
– Ối! Peter ở Cô Nhi Viện đây mà. Sao anh ở đây?
Joe bỏ tay Marilyn ra ngồi xuống, anh tâm sự:
– Sau hôm mình bị bắt, tôi bị Viện trưởng đem cho ông bà DiMaggio nuôi nấng. Chẳng may, sau đó cha mẹ nuôi tôi qua đời vì tai nạn. Nghèo và đói tôi lưu lạc đến Hollywood làm việc kiếm sống. Hôm nay gặp Norma, à không, phải gọi là Marilyn chứ. Tôi thấy lạ quá.
Marilyn ngồi xuống bên Joe an ủi. Những kỷ niệm về lần đầu tiên ấy cứ theo cơn gió bay về với Marilyn vậy mà bấy lâu nàng hình như đã quên hết. Marilyn nói:
– Joe! Anh đừng buồn nữa. Ừ! gặp anh em mừng quá. Bây giờ anh đang làm gì?
– Anh vừa là vận động viên bóng chày vừa kiêm luôn phụ tá cho Hugh. Bọn anh là bạn thân mà. Cũng may mắn là cho đến giờ anh cũng có chút ít danh tiếng. Còn em thế nào?
– Em thì cũng vậy! một diễn viên, một ca sĩ, một phụ nữ bị chồng bỏ. Em chán quá!
Thấy Marilyn tâm sự nỗi lòng mình khiến Joe cũng thấy mủi lòng. Anh vỗ về an ủi:
– Em đừng buồn! Rồi em cũng có hạnh phúc mà!
Không hiểu Joe an ủi Marilyn ra sao mà anh càng vỗ về nàng thì càng cảm thấy nóng bừng lên trong cơ thể. Sau làn áo khoác mỏng manh đó là thân hình quyến rũ và bốc lửa của Marilyn. Joe càng mò mẫn sau lưng nàng nhiều hơn. Marilyn hình như cũng cảm giác được điều này. Lâu lắm rồi nàng vẫn không quên được hình ảnh của Joe trong đêm đó. Marilyn nhắm mắt hồi tưởng. Joe càng mò càng hăng, tay anh dần dần tìm đến bên trong lớp áo của Marilyn rồi cuối cùng chạm phải hai bầu vú nàng. Joe bóp nhẹ làm Marilyn bừng tỉnh. Nàng nhìn vào đôi mắt Joe và bảo:
– Đừng anh! Tối nay hãy đến nhà em! Đừng. . . ở đây. . . bất tiện lắm!
Joe trấn an Marilyn:
– Không sao đâu! Dù gì một tiếng sau Hugh mới về mà. Ở đây kín đáo lắm. Em yên tâm. Chìu anh đi, anh nhớ em biết bao, ôi Marilyn!
Những lời nói ngọt ngào đó làm Marilyn mất hết tập trung. Nàng lim dim mắt. Thấy Marilyn không phản đối, Joe sấn tới. Anh chụp lấy tấm áo ngoài của Marilyn quăng sang một bên. Không để lỡ một giây, Joe áp môi mình vào môi Marilyn ngay. Lưỡi Joe quần đảo một lúc lâu trong miệng nàng rồi bắt đầu cuộc hành trình. Đầu tiên nó tiến xuống cái cổ trắng ngần đầy hương thơm, rồi tiếp theo là hai ngọn vu sơn đầy hoa thơm cỏ lạ cuối cùng thì dừng lại ngay miệng giếng thiên thai. Hai mép thịt trắng ngần bị Joe vạch sang hai bên để đưa lưỡi mình vào. Anh cọ đều ở hai bên vách. Marilyn sướng như điên, nàng run lên bần bật. Marilyn chừng như hét lên khi Joe cọ lưỡi qua lại trên cái mồng gà của nàng. Cái mồng gà đỏ chạch. Bỗng từ đâu nước nhờn ứa ra không dứt. Thấy đã đủ độ nhờn, Joe rời lưỡi khỏi âm hộ Marilyn. Anh ngồi xổm dậy cởi quần áo ra. Marilyn cũng phụ giúp bạn tình mình một tay. Chỉ chốc lát cả hai đã trần như nhộng. Marilyn xuýt xoa trước thân hình rắn chắc, đen bóng của Joe. Đặc biệt hơn cả vẫn là cái dương vật. Marilyn khen:
– Ôi! đẹp quá! so với hồi đó bây giờ nó quả là “chàng khổng lồ”?
Joe nghe thế thì cũng thấy “tự hào”. Joe nói:
– Chứ sao! Anh là cầu thủ nổi tiếng mà… Ối! Đừng! Nhẹ tay đi em… đừng mạnh quá. Ôi! đừng!
Joe rên la liên tục khi Marilyn dùng tay bóp chặt dương vật anh. Nàng vuốt xuôi, vuốt ngược như đứa trẻ đang vọc đồ chơi và ra chiều thích thú lắm. Chỉ tội cho Joe. Joe van nài:
– Ôi! đừng làm nữa! Ôi! cho anh đút vào đi! Đừng làm nữa mà! Ôiiiiii!
Marilyn cười bảo:
– Còn lâu! Đợi chút đi!
Đúng ngay giây phút đó, anh chàng thợ ảnh Hugh trở về với đầy đủ dụng cụ. Anh như đứng chết trân trước những gì mình thấy. Cô diễn viên nổi tiếng đó, đang. . . . đang “thổi kèn” cho anh bạn thân của mình. Hugh bị bất ngờ khiến cả máy ảnh cũng làm rớt xuống. “Xoảnggggg” tiếng động làm cho đôi bạn tình bừng tỉnh. Joe ấp úng rút người thoát khỏi miệng Marilyn. Hai chàng trai không biết nói gì. Marilyn phát biểu một câu rất “Mỹ”:
– Tới đây tham gia đi!
Được lời nói đó không khí không còn nặng nề nữa. Hugh vừa tiến tới vừa tự lột đồ ra cho tiện. Anh mặc kệ mục tiêu chính của hôm nay là chụp ảnh luôn mà chỉ còn nghĩ đên tấm thân yêu kiều trước mắt. Marilyn ngồi lên người Joe, canh cho dương vật vào ngay âm đạo rồi bắt đầu nhún nhẩy trên người anh. Tay nàng thì cầm chắc dương vật Hugh cho vào miệng ngậm như một đứa bé đã khát sữa từ lâu rồi vậy. Tiếng rên la hòa nhau trong buổi trưa vắng lặng.
Tháng 12 năm 1953 những bức ảnh “thoát y” của Marilyn xuất hiện trong số ra đầu tiên tạp chí Playboy của Hugh Heffner. Lập tức thổi bùng lên một ngọn lửa cuồng nhiệt của người hâm mộ. Các chàng trai tranh nhau mua những ấn phẩm có hình của Marilyn Monroe. Tạp chí Playboy từ đó trở thành tạp chí thông dụng của các chàng trai “thích tò mò”.
Sự nổi tiếng của Marilyn Monroe còn tăng cao khi trong cùng năm này nàng kết hôn với ngôi sao bóng chày Joe DiMaggio – cuộc hôn nhân thứ hai của nàng. Đây là những năm tháng hạnh phúc nhất của Marilyn. Liên tục các phim mới ra đời: River Of No Retum (1954) của Otto Premingers Western, There’s No Business Like Show Business (1954) và The Seven Year Itch (1955) của Billy Wilder. Một lần nữa Marilyn lại có những cuộc trình diễn đặc sắc với tư cách ca sĩ – với các bài hát như River Of No Return và One Silver Dollar.
Trớ trêu thay ngay sau đó, Marilyn lại phải thất vọng một lần nữa. Trong một lần khi về đến nhà Marilyn trông thấy Joe đang lăn lộn trên giường với một cô gái khác. Anh giải thích lý do là tại vì Marilyn chỉ lo đóng phim không lo cho anh ta nên anh ta ngoại tình. Marilyn đau khổ vô cùng. Nàng không còn thiết gì nữa. Cuộc ly dị với Joe DiMaggio diễn ra năm 1956.
Cùng năm đó Marilyn lao vào cuộc hôn nhân thứ ba của mình khi kết hôn với nhà văn nổi tiếng Arthur Miller – một cuộc hôn nhân không tình cảm, đó chỉ là sự giao dịch đơn thuần.
Lại một loạt tác phẩm ra đời sau mốc mốc thời gian này như: Bus Stop (1956), The Prince And The Show Girl (1957), Some Like It Hot (1959), Let’s Make Love (1960), The Misfits (1961) của John Huston.
Khoảng thời gian này, Marilyn như con thiêu thân. Nàng đốt mình trong các cuộc chơi thâu đêm suốt sáng với hầu hết những ai mà nàng thấy vừa ý. Tiếp theo là rượu chè, nghiệp ngập. Dưới sự đạo diễn của George Cukor, Monroe còn đóng một phim nữa – nhan đề Something Got To Give. Tuy nhiên nàng đã không bao giờ còn có thể hoàn thành nó được nữa.