VN88 VN88

Chúng tôi vào nhà nghỉ chỉ để hôn nhau

Tâm sự của bồ của một anh chàng gọi là đứng đắn nhất năm :D,  Cách đây một tuần, khi đón tôi tan làm, đột nhiên tôi bị choáng, xây xẩm mặt mày, anh đưa tôi đến một khu nghỉ dưỡng. Sau khi định thần, khỏe lại, chúng tôi vào nghỉ trong phòng. Đàn ông, đàn bà gần nhau, thật khó kiềm lòng, anh hôn tôi cuồng nhiệt, lần đầu tôi cảm thấy một người đàn ông tuyệt vời như anh…

Chung toi vao nha nghi chi de hon nhau

Đọc tâm sự chúng tôi vào nhà nghỉ chỉ để hôn nhau

Anh rất muốn chúng tôi thuộc về nhau nhưng rồi cả hai đã dừng lại, không để mọi chuyện đi quá xa.
Có phải trong mọi trường hợp, người thứ ba luôn là kẻ có lỗi? ” Hãy cho tôi một ngăn một ngăn nhỏ, trong muôn ngàn triệu ngăn trái tim em”, hôm nay tình cờ đọc trên mục Tâm sự lời chia sẻ của một người đàn ông mà tôi giật thót mình, vì tại sao nó lại giống như lời anh nói với tôi đến thế? Tôi 23 tuổi, độc thân vui tính, nghề nghiệp ổn định, ngoại hình tuy không “sắc nước hương trời” nhưng rất dễ thương, trắng trẻo, giao tiếp khéo léo nên có rất nhiều người theo đuổi. Anh năm nay đã ngoài 30, gia đình sự nghiệp ổn định, lại có thêm hai bé xinh xắn.

Tôi quen anh trong một lần gặp nhau ở sân tennis. Lúc ấy tôi khá ấn tượng với anh, dáng người cao to, ưa nhìn, nhưng đặc biệt hơn cả là sự dịu dàng, chín chắn, tốt bụng nơi anh; ban đầu chỉ là xin số điện thoại để tiện liên lạc khi có giải đánh chung (các giải tennis phong trào trên các diễn đàn thành phố). Thỉnh thoảng vẫn nhắn tin gọi hỏi thăm nhưng tôi biết đó chỉ là một thứ tình cảm nhẹ nhàng, đúng mực, vì cả hai đều ý thức được rằng anh đã có gia đình. Thế mà không hiểu sao, hơn một năm trôi qua, tình cảm hai đứa đến lúc nào không hay, càng ngày càng lớn dần.

Những quan tâm nhỏ nhặt của anh, lời thỏ thẻ tâm tình của tôi hay khi tôi yên lặng lắng nghe anh chia sẻ công việc, gia đình, dường như đã kéo chúng tôi lại gần nhau. Tôi bị đánh gục bởi sự nhẹ nhàng, sâu sắc, anh thích sự hồn nhiên, trong trẻo của cô bé đôi mươi. Nhưng tất cả chỉ có thế, ngày ngày hai đứa chỉ trao nhau những lời hỏi han, tâm sự, nỗi lòng nơi con tim chỉ dám thổ lộ kín đáo, vòng vo, rồi thở dài, im lặng. Tôi luôn nhắc nhở về hoàn cảnh “đặc biệt” của anh, “duyên” thì thừa nhưng lại thiếu “nợ”. Tôi luôn tâm niệm: “Hãy là một hồng nhan tri kỷ “chính hiệu” chứ thật tâm không muốn làm kẻ chen giữa”.

Tôi nghĩ, vợ anh là người đàn bà hơi thiếu tâm lý, lại lớn tuổi hơn anh nên giữa họ thiếu một tình yêu “trăm phần trăm”, trước lấy nhau không chỉ vì tình yêu (đó là bạn bè anh kể lại). Anh nói chưa bao giờ cảm thấy tình yêu mãnh liệt như bây giờ, một tình cảm từ đáy lòng. Những lần hò hẹn chỉ là cái nắm tay vội vã rồi buông ra, một nụ hôn phớt trên má cũng làm cả hai có thêm động lực cho áp lực cuộc sống. Đôi khi chỉ muốn bất chấp tất cả để đến với nhau, nhưng chỉ là giấc mơ. Tôi vẫn luôn tự hào rằng tình yêu của mình trong sáng, trái tim thì không có lỗi.

Cách đây một tuần, khi đón tôi tan làm, đột nhiên tôi bị choáng, xây xẩm mặt mày, anh đưa tôi đến một khu nghỉ dưỡng. Sau khi định thần, khỏe lại, chúng tôi vào nghỉ trong phòng. Đàn ông, đàn bà gần nhau, thật khó kiềm lòng, anh hôn tôi cuồng nhiệt, lần đầu tôi cảm thấy một người đàn ông tuyệt vời như anh. Anh rất muốn chúng tôi thuộc về nhau nhưng rồi cả hai đã dừng lại, không để mọi chuyện đi quá xa. Chúng tôi bảo nhau, khi nào anh có thể chịu trách nhiệm với tôi, khi đó là lúc không gì ngăn cản được. Anh nói thương tôi, vượt qua cả ham muốn về thể xác nên chỉ nằm nói chuyện, nước mắt cứ tuôn.

Tết, anh muốn gặp nhau nhưng tôi bảo anh thế này: “Anh hãy cho em được thích anh đến khi không thể thích được nữa. Em chỉ muốn anh chăm sóc gia đình anh trong thời khắc người thân sum vầy. Chuyện sau hãy để sau tính”. Có khi nào tồn tại tình yêu như vậy không? Chỉ cần được yêu, tình yêu ấy có ảnh hưởng nhiều đến mức mang án tử không hả mọi người? Tôi không dám nhận mình thanh cao nhưng liệu yêu như vậy có thoát khỏi lời phán của thế gian hay không? ( Tâm sự của Như)

( Đọc tâm sự thầm kín hay tại Truyen18.name)

VN88