VN88 VN88

Chết em rồi. . . nứng quá đi anh ơi

– Thì moa dã nói toạc nó ra rồi còn gì. Tụi toa có nhiệm vụ đóng vai “Ma Nữ Đa Tình” làm mê hoặc kép Trư Bát Giới thời nay. Hiểu chưa?
Thu Đạm gật gù ra vẽ sành sỏi:
– Nghĩa là tụi moa sẽ quất thằng cha kép ngã đài. Nhưng thù lao của diễn viên có ngon cơm không vậy.
– Nhỏ này làm gì cứ tươm tướp lên vậy, Cứ nghe cai thầu nói điều kiện xem sao.
– Mỗi em một tuần. Em nào dắc thắng khải hoàn sẽ được chi năm bách xín.
– ố. . . Năm bách xín một tuần. Ngon cơm à nghen.
Nga Quắn suýt xoa kêu lên, nhưng con Tuyết lườm nó một cái dài, ngước nhìn Thanh Tà Lỏn giả nai vàng ngơ ngác:
– Năm trăm ngàn một tuần. Bảy ngày “lao động” đổ mồ hôi mẹ mồ hôi con. Còn toa thì ngồi trong mát ăn bát vàng. Vừa thôi tám…
– Moa chưa nói hết kế hoạch mà. Bà Tướng hứa sẽ “boa” thêm một tờ chẵn nếu như hắn hạ mão.quy hàng.
– Nghĩa là bà Tướng sẽ tha hồ tả xung hữu đột ” trận địa sau khi kép bị bọn này hạ xí lắc léo.
– Xí lắc léo thì còn ăn cái giải gì nữa. Chl làm cho thằng khứa đòi cơm dòi cháo còn vụ ấy bà Tướng lo.
– Ô kê. . . Nhưng mà bọn này làm cách nào chiêu dụ địch đây.
– Thì khó nên moa mới cần mấy toa. Chứ dám gà chết nuốt dây thun đâu dễ mồi chài dược khứa.

Con Tuyết mĩm eười dưa mắt lẵng lơ. ả chìa bàn tay có năm ngón đỏ chót chuyên thoa bóp trị liệu những cao thủ thượng thừa. Giọng ả chắc nịch:
– Vậy toa chi dẹp mở hàng bao nhiêu?
– Mỗi ky binh là hai xín. Xong phi vụ thì lãnh đủ.
– Nhưng lấy gì bảo đảm khi bọn moa xong việc sẽ nhận đủ tiền.
– Này, nói vậy chẳng phải dân giang hồ đó nghen. Đây, mỗi vị một phong bì. Chúc thượng lộ bình an.

Đợi chiếc Toyota màu xanh thẩm của tên kép Hùng Mạnh vừa tách khỏi lề đường, Thu Đạm mau lẹ dẩy núm cần mở máy Solex vọt lên, lạng quạng ngay
trước dầu xe. Hùng Mạnh hốt hoảng thắng xe lại, hắn mở cửa nhảy xuống, lăng xăng dựng xe lên, giúp cô gái đang ngồi bết dưới đường ôm chân suýt xoa rên rỉ:
– Chúa ơi, ui da. . . đau quá!
Hùng Mạnh càng quýnh quáng, thọc đại hai tay vào nách cô gái định xốc đứng dậy. Nhưng cô gái đỏ ửng đôi má, dẩy nẩy, hất tay chàng kép hát ra, vẻ mắc cỡ thẹn thùng:
– Ông. . . ông làm gì vậy?
– Dạ tôi làm nghệ sĩ. . . Tôi là kép Hùng Mạnh.
– Hỏng phải. . . Tôi hỏi ông làm gì kỳ cục vậy. Khi không ôm người ta hà.
Kép Hùng Mạnh ngớ mặt ra, cười hì hì khi đã hiểu thái độ hấp tấp của mình gây hiểu lầm. Chàng ta lấp bấp bào chữa:
– Chết. Cô hiểu lầm rồi. Tôi tưởng cô. . .
– Tưởng gì nữa. Hỏng đỡ người ta dậy hả. Gãy chân người ta rồi nè. Ui da đau quá hà.

Giọng nũng nịu dễ thương của cô con gái càng gây cho chàng kép hát ra vê quýnh quáng, bối rối như gà mái mắc đẻ, dưa tay ra lại rụt về chưa biết phải đặt nơi nào trên người cô gái. Như thông cảm nỗi khổ tâm khó xử của chàng kép, cô gái cười xòa, đưa hai tay ra:
– Tay nè, đỡ em dậy đi. . . Người ta nhìn kìa.
Được lời như cởi mở tấm lòng, Hùng Mạnh hối hả nắm hai bàn tay nàng kéo đứng lên.
– Ái, Ui da đau. . . Anh nấm gì chặt vậy, đau tay em rồi đó thấy chưa,
– Dạ. . . xin lỗi. . . tôi, tôi vô tình thôi mà.
Phụ đưa cô gái vào lề , Hùng Mạnh trở lại dắt chiếc xe Solex vô dựng bên cạnh, ngồi thụp xuống vén ống qnần cô gái một cách thật tự nhiên. Cô ta vội rút
chân về miệng la lên bài hãi: .
– Anh làm gì kỳ cục vậy?
Hùng Mạnh ngẫng mặt lên cười:
– Xem coi chân cô có sao không.
– Xí, vô duyên. Tự nhiên lại dòi xem chân người ta ái da đau quá. Hỏng biết đâu, bắt đền em di.
– Đltợc rồi, được rồi. Nhưng cô cho tôi coi chân cô bị thương chổ nào cái đã.
Cái anh này. . . lì ghê à nghen. Sao cứ đòi coi chân người ta hoài vậy.
– Tôi chỉ muốn lo cho cô thôi mà.
Cô gái cười khúc khích, chớp mắt liên tục, vẻ ngây thơ reo lên:
– Ủa, anh là nghệ sĩ Hùng Mạnh phải không?
– Dạ, thì lúc nãy tôi có xưng tên với cô rồi.
– Ai biết. Tại đau quá em đâu có nghe. . . Thôi anh đi đi.
– Ủa, cô không bắt đền tôi nữa sao?

VN88