Liên Cơ gần như không chú ý chút gì đến những lời khen ngợi đốn mạt mà gã dành cho nàng mà chỉ toàn tâm toàn ý chú ý vào công việc và bổn phận của nàng. Họ Sỹ nằm dựa người vào đầu long sàng, bàn tay gã vỗ vỗ lên cái đầu rồng trang trí nơi đầu giường. Vốn dĩ Tiên Vương cũng thường dùng cái đầu rồng đó làm nơi để tay mỗi khi Liên Cơ quỳ xuống giữa hai chân bú cho ngài. Không ngờ cũng trên long sàng của ngài, họ Sỹ lại có dịp may được kề cận bên ái thê của Tiên Vương và tận hưởng sự thú vị khi miệng và cái lưỡi mềm mại của Liên Cơ bao quanh ấp ủ lấy vật đàn ông của gã. Mọi lần làm việc này với Tiên Vương, Liên Cơ thỉnh thoảng lại ngửa mặt lên ngắm nhìn khuôn mặt của tướng công, quan sát những nét thoả mãn của ngài rồi mới lại cúi đầu xuống ngậm tiếp lấy cái vật đàn ông ấy. Nhưng lần này thì nàng bú cặc cho họ Sỹ hoàn toàn theo bản năng mách bảo chứ không có chút cảm xúc nào. nàng cứ thế bú cái vật ấy tới mức nó căng phồng và nóng hổi đến hết mức, nàng gục gặc lên xuống liên tục hết chiều dài của cái vật ấy mãi đến gần cả canh giờ. Họ Sỹ chỉ việc nằm dài ra tận hưởng cái cảm giác tuyệt trần được người đàn bà xinh đẹp đang hết lòng chăm sóc mình, chưa một con cái nào, kể cả là loại danh kĩ nổi tiếng hay là loại trinh nữ mới lớn có thể làm gã thấy tuyệt trần đến thế. Đáng lẽ màn bú mút dâm loạn ấy sẽ không bao giờ chấm dứt nếu như họ Sỹ không cảm thấy sức ép ngày càng tăng ở dương vật, tưởng chừng như nó sẽ co giật và bắn tinh khí vào miệng Liên Cơ đến nơi nếu không kịp dừng lại.
Sỹ Kì đẩy đầu nàng ra khỏi hai chân gã rồi ra hiệu cho Liên Cơ nằm ngửa ra để gã tiếp tục hành hạ nàng, vốn dĩ họ Sỹ chỉ quen kiểu làm tình này vì chỉ có ở tư thế ấy, một bậc anh hùng cái thế như gã mới thể hiện được hết sức mạnh phi thường của mình. Liên Cơ chợt tỉnh ngộ với những việc làm dâm loạn và bẩn thỉu nàng vừa làm cùng gã, sao nàng có thể chấp nhận hầu hạ, lại còn bú mớm cái thứ đó của kẻ thù. Vốn từ trước đến nay, trong bất kỳ một cuộc chiến tranh nào cũng thế, phe chiến thắng có quyền chiếm đoạt lấy tất ca rcuar cải đàn bà của phe thua trận làm chiến lợi phẩm và đêm nay thì nàng chính là chiến lợi phẩm lớn nhất của họ Sỹ. Gã cố tận hưởng trọn vẹn thân xác của nàng bằng những cú thúc không thương theo kiểu vừa chơi hoa vừa bẻ cành vặt nhụy.Lieen Cơ thì mặc kệ gã làm trọn thịc chí, nàng giờ đã tự coi mình là một người chết, là cái xác không hồn. Từ lúc gã họ Sỹ chiếm đoạt nàng đến giờ có lẽ đã phải ba bốn canh giờ không ít hơn, với thời gian ấy thì Thái tử con trai nàng cũng chắn chắn đã thoát khỏi nguy hiểm.
Nếu như lúc ban đầu Liên Cơ cố gắng hết sức hòng kéo dài màn chăn xô gối lệch với họ Sỹ càng lâu càng tốt thì bây giờ thì nàng lại muốn chấm dứt nhanh nhất nỗi nhục nhã ê chề mà mình đang phải chịu. Vì thế Liên Cơ có thể nghe rõ tiếng thở phào nhẹ nhõm như trút khỏi gáng nặng của chính mình lúc gã họ Sỹ xuất khí ồ ồ vào bên trong cơ thể của nàng. Không có những lời nói yêu thương, không có những màn ô mấp an ủi hay những lời khen ngợi mà một gã đàn ông thường ban cho bạn tình của mình sau giờ phút ái ân, họ Sỹ xuất khí vào lồn Liên Cơ xong thì gần như ngay lập tức hắn đẩy nàng ngã dúi dụi về một góc rồi vùng dậy tiến về phía chiếc nôi của Thái Tử. Ngay khi đã thoả mãn được thú tính trong người thì họ Sỹ mới nhớ ngay ra đến mục đích chính mình tìm đến hậu cung là để nhổ cỏ nhổ tận rễ, giết nốt giọt máu cuối cùng của Vương tộc họ Dự. Gã không tin nổi vào mắt mình, lồng lộn như một con thú bị tử thương khi phát hiện ra mình bị đánh lừa nãy giờ. Sỹ Kì chồm đến giáng cho người đàn bà vừa hết lòng hầu hạ gã chăn gối một cái tát nảy lửa , hắn lấy hai tay bóp chặt lấy cổ nàng, cầm lấy hai vú nàng giật mạnh trong khi Liên Cơ đứng im không phản kháng chút gì.
Sỹ Kì cầm thanh đao dí sát vào cổ nàng gầm lên đòi Liên Cơ nói ra chỗ cất giấu thái tử nhưng cái hắn nhận lại được chỉ là một nụ cười ngạo nghễ từ nàng. Giờ thì gã lại là kẻ thua cuộc, mà thua lại vì …vì cái lồn của một con đàn bà đê tiện, thật là nhục nhã cho kẻ tự cho mình là thiên hạ đệ nhất như Sỹ Kì.
Liên Cơ giằng ra khỏi tay gã, nàng nhào tới chiếc cột rồi lao đầu vào, Liên Cơ nhắm mắt lìa đời thanh thản vì nàng đã cố sức làm trọn vẹn với Vương tộc, bảo toàn tông mạch họ Dự chờ ngày phục hận. Chỉ thương thay cho nàng, qua đời trong lúc phu quân vừa tạ thế mà con cái thất lạc, xung quanh là biển máu nổi loạn, hơn nữa khi chết đi người đàn bà bạc mệnh ấy không có lấy nổi một mảnh vải đắp điếm trên người.