Nói là cầu tiểu vì Hắn học ở trường 4 năm trời chưa bao giờ Hắn gặp hay đạp “mìn” ở đó bao giờ. Nói bốn năm chớ thật ra Hắn đến chỗ đó từ giữa năm lớp 7. Từ lớp sáu cho đến khoảng giữa lớp bảy hễ giờ chơi là tuị con trai chia phe nhau đánh lộn mà Hắn thuộc hạng lì nên không trận nào mà vắng mặt Hắn. Cho đến một bữa vô tình Hắn đi lạc vào “cầu tiểu”. Con Thủy học lớp 7 Bê ( Hắn học 7 A) đang ngồi tè. Hắn đứng xự?g lại khi nhìn thấy Thủy ngồi chổng đít, cái quần kéo xuống quá gối lòi mông đít trắng tinh mà Hắn chưa từng thấy bao giờ. Hắn tưởng đít ai cũng như đít Hắn hay như đít cuả tuị bạn cùng xóm nghĩa là đầy theọ, đầy chấm đen dấu vết cuả những trận đá banh trên đường lộ mà mỗi lần trượt là mỗi lần dấy máu hay là tàn dư cuả những buổi leo cây ăn cắp mận bị kiến vàng cắn. Hắn ngơ ngẩn nhìn Thủy “mỏ chuột” đang ơ hờ đái và nhìn trời bâng quơ. Hắn đâu dè Thuỷ với cái mỏ nhọn oắt hay oe oé mà lại có cái đít trắng như thế. Những viên gạch dư đen đuá lăn lóc dưới đất càng làm nổi thêm cái làng da đít trắng tinh cuả Thủy. Thủy nhìn về phiá kia nên không thấy Hắn đang đứng như trời trồng mà chiêm ngưỡng. Hắn bạo dạn đi tới. Con gái học lớp 7 hình như chưa biết mắc cở gì mấy.
Mà làm sao mắc cỡ khi cả trường đã dùng khu này làm nhà tiểu thì ít nhiều gì chắc cũng vài lần “va chạm” với con trai rồi. Đi tới sau lưng Thuỷ Hắn vờ rơi cây viết ruì khum xuống lượm. Hắn nhìn nhanh, nhìn thẳng vào cái đít cách mặt Hắn chưa đầy nửa thước. Cái đít trắng quá với lằn hơi đen đen chia đều hai mông. Dưới đít là hình như phất phơ vài sợi lông dính nước ươn ướt. Hình như vì Hắn không dám đút mặt sâu xuống mà nhìn lên. Chỉ cónhìn lên mới mong nhìn thấy chim cuả Thủy. Hắn không dám khòm sâu hơn một phần vì sơ. Thủy với cái mỏ mà cả trường đều biết danh, một phần là vì đất, đá bao nhiêu năm tưới nước đái học sinh tạo thành một lớp rêu phong nhơn nhớt. Thẳng người tới bờ tường Hắn móc cu ra đái. Hắn cố ý đứng ngang với Thủy để nếu nàng nhìn sẻ thấy con cu Hắn đen đúa, cứng ngắt.