Nhưng con Thoa chưa cho thằng Đa đẩy ngay con cặc vào trong miệng lồn của nó. Nó cầm lấy cái thân con cặc của thằng Đa rồi “chùi” lên, “chùi” xuống dọc theo cái miệng lồn có hai cái mép rất mẩy của con Thoa. Cách thức khích dâm kiểu này làm cho cả con Thoa lẫn thằng Đa đều được sung sướng vì cả hai cùng được cọ sát.
Tuy rằng sự sung sướng êm đềm này chỉ càng làm cho hai người nam nữ chỉ mong được ghì xiết lấy nhau mà đụ nhau cho đến lúc đã đời. Nhưng con Thoa thích kéo dài sự va chạm ngây ngất này cho lâu hơn nữa, và chính con Thoa cũng sung sướng quá, phải rít khẽ lên từng chập. Hai đứa dụ nhau như hai con vật đói mồi. Từ sau lần đó, mặc dù con Thoa dã có bạn trai, nhưng nó vẫn thỉnh thoảng “bắt” thằng Đa phải đụ cho nó sướng hoài, coi như là một cách “ăn thêm”.
Phần thằng Đa thì cũng như một người rất thường dễ tính. Con Thoa cứ gọi là nó “mần” ngay, không hề thắc mắc gì. Cấp sau này thì đến phiên con Hồng phát giác ra “nhân tài”, đã “xài” thằng Đa như một thứ đồ chơi sở hữu. Con Hồng rất khôn ranh quái quỷ, tự ý nó sắp xếp giờ giấc ngày tháng để cho ban đêm thằng Đa lẻn vào phòng ngủ của nó để mặc tình ân ái um sùm, và Hồng cứ yên trí rằng bà Mai, mẹ của nàng không hề hay biết gì về chuyện hưởng thụ vụng trộm này.
Rồi tiếp theo bây giờ đến phiên bà Mai cũng “xài” nó như một món đồ chơi rất có giá và bà Mai cũng yên trí lớn rằng con gái của bà không hề biết chút gì về chuyện bà Mai cho tiền thằng Đa để cho nó đụ. Nó trở nên một thằng tốt số, vừa được chơi gái, được nuông chiều lại lúc nào cũng có rủng rỉnh túi tiền và quen dần với công việc đè lồn đàn bà con gái ra đụ rất ư là thuần thục.
Nhưng từ khi thằng bồ ruột của con Thoa đi làm xa trở về thì thằng Đa vô tình bị thất sủng. Con Thoa không còn thời giờ dành cho nó nữa. Nó phải lo thỏa mãn với thằng bồ nom rất “ngầu’ từ thể chất cho đến cung cách… chơi bời, con Thoa cho dù có là sức voi cũng không còn sức để ham hố đụ ngang xương với thằng Đa được nữa.
Thằng Đa tự biết như vậy và nó cũng chẳng thấy có gì đáng để buồn lòng. Lứa tuổi của thằng Đa xem ra rất còn ngây thơ vô tư lự. Ngoài chuyện đụ do mấy con mụ đàn bà hoang dâm lôi kéo nó vào tham dự, bản thân của thằng Đa vẫn là một thằng nhỏ hồn nhiên dễ mến. Nó chỉ thích được ăn được chơi, được đi lêu bêu lêu lổng với mấy đứa bạn cùng tuổi nhưng còn ngờ nghệch hơn nó quá nhiều.
Mấy thằng bạn nhỏ này của thằng Đa chưa sạch mũi và thằng nào thằng nấy ốm tong ốm teo cho nên không có đứa nào được đàn bà để mắt tới ngoại trừ thằng Đa, nhờ nó có thân hình vạm vỡ với một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú. Nhờ vậy mà nó sớm biết mùi đời.
Mười bảy tuổi đầu, thằng Đa đã biết đụ, biết vạch lồn của đàn bà ra bú và biết được mỗi cái lồn đàn bà có một hơi hượm hấp dẫn nó vô cùng. Bây giờ thì thằng Đa rất rành sáu câu mỗi lần nó vạch lồn phụ nữ ra bú hay là chọi tưng bừng.
Bà Mai hôm nay đã tự hứa hẹn cho tiền nó xài bà lại có một thân hình thon thon trông đến là đẹp mắt, vú lồn còn nguyên như thời con gái và không có bị chầy xệ chút nào.
Thật ra, thằng Đa cũng chưa đủ trí khôn để phải phân biệt về những tiểu tiết này. Nó cứ nghĩ đàn bà, thì cỡ tuổi nào cũng vậy, cũng vú cũng lồn, cũng lông lá xúm xuê rậm rạp và cũng chỉ muốn nó làm tình cho họ thật sướng. Và nó đã đụ cho họ sướng rồi. Nếu không, nó đâu có được Hồng ngấm ngầm nâng niu chiều chuộng. Nếu không, nó đâu có được bà Mai dấm dúi cho nó có tiền xài hoài.
Nhất là mỗi lần bà Mai gọi nó sang nhà làm như cho nó ăn bánh nọ bánh kia rồi giả bộ đuổi khéo nó về nhà. Lúc đẩy nó ra tới ngưỡng cửa bà Mai thường cố tình nói giả lả :
– Thôi dzìa nhà chơi đi… thằng nhỏ. Lúc nào hưỡn hẵng qua đây. . .
Vừa nói cốt ý cho Hồng nghe, bà vừa đưa tay ra bóp cu nó, gỡ gạc, làm cho nó nhiều lúc cũng mắc cỡ… thấy bà !
Kể từ ngày chồng chết, bà Mai cứ nghĩ rằng rồi đây trong đời bà, biết đến bao giờ bà mới có dịp được đụ, được bú cặc, biết đến bao giờ bà mới có một con cặc đàn ông để mà sờ nắn nâng niu trong lòng bàn tay và biết đến bao giờ bà mới được thưởng thức cái hương vị lạ lùng của chút hơi hượm ngai ngái đầy mê hoặc của dàn ông, nhất là cái mùi của tinh khí khi đã bắn vọt ra ngay trên làn da bụng trơn mịn của bà.
Lóng rày thì thằng Đa đã làm cho cuộc sống của bà Mai tìm lại được thật nhiều ý nghĩa. Bà biết ơn thằng nhỏ thật nhiều. Vì ý nghĩ đó, bà cũng phải tự tính toán, sắp đặt để cho mọi chuyện được diễn tiến một cách bình thường. Mỗi lần “ăn nằm” với thằng Đa, bà Mai đều dặn nó :
– Đừng hé môi nói chuyện giữa tao với mày như vầy ra với ai nhe Đa! Người ta không ưa nghe chuyện này đâu à ? Mày lỡ miệng nói ra coi như tao với mày không còn tự do dzui dze à nhe ! Nhất là với con Hồng. Mày cho nó biết tao đụ mày, nó dám giết mày chiết lắm nheee !