VN88 VN88

1001 Đêm truyện sung sướng (Chảy nước nhờn)

Không ai có ý kiến gì hơn. Thế là Tuấn gọi bồi bàn lại, và mọi người lần lượt gọi:
– Một đĩa mì xào dòn với thịt bò và cải làn.
– Một đĩa hủ tiếu xào đồ biển.
– Một tô canh xà lách xoong với nấm rơm.
– Một đĩa đậu hũ chưng.
Tuấn thấy hình như vẫn thiếu nên gọi thêm:
– Thêm ba cân heo quay chặt thành từng miếng nhỏ, một đĩa sứa sợi. Nhớ cho một bình trà thơm thật ngon…
Phi thấy vậy nói:
– Thôi Tuấn, nhiều quá! Làm sao mình ăn cho hết?
Thanh cười nói:
– Không! Phải để cho Tuấn ăn nhiều mới được để còn…
Thanh chưa nói dứt câu, Giang đã đưa mắt lườm lườm nên chàng ta hiểu ý, biết mình vì vui miệng mà lỡ lời, tí nữa thì để lộ bí mật. Thanh bèn im lặng không nói thêm điều gì nữa. Nhưng Thanh thỉnh thoảng vẫn để ý liếc nhìn Tuấn cười thầm. Mấy lần Tuấn bắt gặp như vậy, không nhịn được lên tiếng hỏi:
– Thanh! Hôm nay bồ làm sao vậy? Bộ tớ có gì lạ lắm hay sao mà cứ liếc tớ cười hoài vậy?

Phi nhảy vào xen lời:
– Phải chi Thanh là con gái thì chắc cũng đỡ cho bạn mình biết bao hả?
Thanh lăn ra cười. Tuấn bắt đầu thấy nóng mặt khó chịu. Giang thấy vậy phải cố đánh trống lảng, ráng cười mà pha trò để không khí bớt căng thẳng:
– Thôi, bỏ qua hết đi các bạn. Tớ chỉ thích ăn thôi. Ăn là “nhứt khoái”. Người ta vẫn nói “ăn được ngủ được là tiên” phải không?
Phi nói:
– Theo tớ thì “đụ” được mới là tiên. Mặc dù “đụ” được xếp là “tam khoái”, nhưng với tớ thì là “nhứt khoái đó”. Ba cái khoái kia thì mình nhiều lúc “bị” phải như vậy chứ không có sự chọn lựa. Chỉ có “đụ” là mình mới có thể làm theo ý được mà thôi.

Nhìn Tuấn cúi gầm xuống, mặt đỏ như gấc, ai nấy đều cười thầm. Một lát sau, các món ăn được đem ra cùng với một bình trà thơm. Thế là 4 người cùng nhau ăn uống thật ngon lành. Chẳng mấy chốc đĩa nào đĩa nấy đã sạch trơn. Tuấn mau mắn đứng dậy ra trả tiền. Mọi người cũng không ai cản, để mặc kệ cho chàng ta ra quày tính tiền.
Bốn chàng sau đó ra xe. Thanh là tài xế, có Phi ngồi bên cạnh. Băng đàng sau thì Tuấn và Giang ngồi. Trong khi xe nổ máy, Giang gợi chuyện hỏi Tuấn, nào là về công chuyện làm ăn…, chừng nào lấy ngày nghỉ đi chơi?… Tuấn tình thực trả lời từng câu một rất vui vẻ vì thấy không có ai nói gì đến những chuyện mà chàng ta kỵ nhất.
Mười lăm phút trôi qua. Tuấn bỗng nhìn ra bên ngoài cửa sổ ngắm cảnh. Chàng ta bỗng ngạc nhiên khi thấy con đường đang đi lạ hoắc. Tuấn lên tiếng hỏi:
– Thanh! Sao bồ đi đường gì mà lạ thế?
Thanh gật đầu đáp:
– Ừ! Hình như tớ đang đi lạc. Nhưng không sao, tớ sẽ tìm ngõ ra để quay trở lại. Chuyện nhỏ.

Tuấn yên tâm không hỏi nữa. Giang lại tiếp tục hỏi thăm Tuấn hết chuyện này đến chuyện khác. Thêm 15 phút nữa mà chiếc xe vẫn thẳng đường lăn bánh, nhưng cũng không thấy đâu ngõ ra cả. Tuấn bắt đầu lo ngại. Chàng liếc mắt nhìn bên vệ đường thấy có bảng đề:

M… City: 5 miles

Tự nhiên Tuấn chồm người lên dẫy nẩy nói lớn:
– Đụ má! Không được! Không được!…
Biết Tuấn sau cùng đã khám phá ra “ý đồ” của ba người. Phi, Thanh, Giang lăn ra cười ngất.
Thanh vừa cầm tay lái vừa cười, nói:
– Gạo đã nấu thành cơm rồi bồ ạ! Có muốn quay trở lại cũng không được nữa.
Phi quay xuống nói:
– Làm gì mà hoảng lên vậy? Tới cho mấy em đấm bóp, đã lắm!

Giang nhìn Tuấn, làm mặt nghiêm nói:
– Bữa nay, nếu bồ ngoan ngoãn thì tụi tớ để mặc kệ cho các em phục vụ bồ. Còn nếu bồ mà cứng đầu cứng cổ thì ba thằng tụi tớ sẽ trói bồ lại rồi để mặc cho các em tha hồ hãm hiếp bồ, xé xác bồ ra. Tùy bồ lựa chọn.
Tuấn vừa giận vừa buồn cười, cũng chẳng còn biết nói sao nữa. Chàng đành để mặc cho số phận ra sao thì ra. Nhìn Thanh, Tuấn như sực nhớ ra điều gì, nói:
– Hèn chi hồi nãy thằng Thanh nó cứ nhìn tớ mà cười hiểm hoài. Tớ ngu quá, đáng lẽ là tớ phải đoán ngay ra chứ.
Phi nói:
– Bồ chẳng có gì phải tiếc cả, vì bồ đâu có nắm được tay lái đâu?
Phi bỗng đưa tay chỉ vào một căn nhà khá lớn nói:
– Kia rồi! Chúng ta tới rồi!
Thanh rẽ xe, quẹo vào bãi đậu xe rồi thắng lại. Phi nói:
– Tất cả mọi người đợi tớ một chút. Tớ vào hỏi thăm cho chắc ăn cái đã.
Phi mở cửa xe đóng lại. Nhìn gương mặt của Tuấn, Giang lại buồn cười. Chàng lên tiếng hỏi bạn:
– Bồ sợ lắm hả?
Tuấn im lặng không trả lời. Giang lại nói:
– Chỉ sợ sau đêm nay thì mai mốt bồ rủ tụi tớ đi không kể ngày giờ.

VN88